Cửa khách sạn, một chiếc Rolls Royce dừng lại, tài xế cung kính khom người mở cửa xe ra.
Hàn Phó Lĩnh và mấy người khác vừa đi ra cửa vừa cười nói.
“Không cần tiễn! Tối nay uống rất tận hứng, hôm nào chúng ta lại uống tiếp!”
Tạm biệt một phen, rồi ông ta leo lên xe.
Chiếc xe chầm chậm lái ra ngoài, ông ta không khỏi thở dài một hơi, rồi lại ngả người ra sau, gương mặt lộ ra mấy phần mệt mỏi.
Mỗi ngày phải đi xã giao như vậy cũng rất mệt mỏi.
Khi còn trẻ thì còn có thể uống, giờ già rồi thì đã không chịu nổi.
“Chín giờ rồi à” Ông ta nhìn đồng hồ trên tay, những suy nghĩ khác bắt đầu nổi lên.
Hàn Phó Lĩnh cầm điện thoại di động lên, ông ta xem một số ảnh chụp, tất cả đều là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ăn mặc rất gợi cảm, ông ta xem từng bức ảnh một, thỉnh thoảng lại gật đầu lộ ra vẻ hài lòng.
Đam mê của ông ta khá đặc biệt, ông ta thích nhất là loại tình một đêm chứ không thích bao nuôi lâu dài như những người bạn kia, ông ta chỉ cầu cảm giác mới mẻ mỗi đêm đó.
Theo ông ta, phụ nữ xinh đẹp đến đâu thì hưởng qua một lần cũng trở nên không còn ý nghĩa nữa.
Với lại, lấy thân phận của ông ta thì cũng đã gặp rất nhiều mỹ nữ, nên cũng có chút mặt mù, không biết có xinh đẹp hay không, nên rất khó có thể cảm thấy hứng thú lâu dài mới một người phụ nữ.
“Người này không tệ! Trẻ quá, vẫn là sinh viên à?”
“Người này cũng rất khá này!”
Hàn Phó Lĩnh xem một lúc thì trong lòng bắt đầu nóng rực, ông ta cũng bị những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này làm cho có phản ứng.
Nhưng ông ta cũng không vội, mà từ từ xem.
Ông ta rất hưởng thụ quá trình này, cảm giác như mình là hoàng đế đang tuyển chọn phi tần vậy, chờ chọn xong thì sẽ có người đưa đến tận cửa, chờ ông ta sủng hạnh, mà cái giá ông ta phải trả thì là 10000 đồng tiền mà thôi!
“Người này đi!” Chọn lựa một phen, cuối cuối Hàn Phó Lĩnh chọn người có bộ ngực to nhất.
Chốt đơn xong, vừa định đặt điện thoại di động xuống để chợp mắt một lúc, liền nghe thấy điện thoại vang lên.
Hóa ra là cậu em Ninh gọi đến.
Ông ta nhất thời cau mày, sắc mặt cũng hơi khó coi.
Cậu em Ninh gọi đến chắc chắn là để hỏi chuyện kia rồi, khi ông ta còn ở Thiên Hải thì đã vỗ ngực nói rằng chuyện này bao trên người mình, nhất định sẽ không có vấn đề.
Khi đó, ông ta cũng cảm thấy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Chỉ cần thằng nhãi kia biết ông ta là ai thì sẽ thay đổi suy nghĩ ngay.
Nhưng ông ta lại nghĩ sai, đã năm ngày trôi qua mà thằng nhãi kia vẫn không có phản ứng gì cả.
Ông ta cũng không tin thằng nhãi đó không thăm dò được ông ta là ai, chỉ sợ đã biết rồi nhưng cản bản là không thèm quan tâm, ông ta cũng nghe ra được vẻ cuồng vọng và kiêu ngạo của thằng nhãi kia trong điện thoại, loại người trẻ tuổi này sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy.
Chỉ có chịu đau khổ, chịu thua thiệt một lần thì mới biết lợi hại, mới có thể ngoan ngoãn chịu thua.
Cho nên mấy hôm nay ông ta vẫn đang suy nghĩ xem làm thế nào để chơi thằng nhãi đó một vố.
Đầu tiên, tất nhiên là chú ý đến sinh vật Thần Châu.
Mấy hôm nay, ông ta đều đang tìm người nghe ngóng tình hình của sinh vật Thần Châu, ông ta muốn tìm ra căn nguyên việc kỹ thuật của sinh vật Thần Châu bỗng nhiên tăng mạnh.
Khoản thuốc trước kia đã nghiên cứu nhiều năm, nên thành công cũng không có gì kỳ lạ, nhưng khoản thuốc mới lần này thì mới chỉ được duyệt hơn một tháng, thế mà cũng thành công, quả thật là giống như kỳ tích!
Quá nhanh!
Đây chính là một loại thuốc hoàn toàn mới đấy!
Động một tí là bảy tám năm, mười mấy năm mới có thể nghiên cứu ra, chứ không phải là loại thuốc trung thành dược có thể tùy tiện làm ra như tập đoàn của ông ta.
Nếu như không có người của viện giám sát y dược đi ra xác nhận tin tức này, thì e rằng sẽ không có ai tin tưởng.
Hiện giờ, người trong ngành đều cảm thấy sinh vật Thần Châu có một thiên tài siêu cấp, hoặc là chiêu mộ được một vị đạo lão đỉnh cấp ở trong ngành, như vậy thì mới có một tia khả năng dúng một tháng thời gian để nghiên cứu phát triển thành công một loại thuốc mới.
Ông ta cũng muốn tìm tên thiên tài hoặc là đại lão này, rồi không tiếc giá nào cũng phải đào người này đi, để cho thằng nhãi kia hối hận.
Nhưng tiếc là miệng đám người sinh vật Thần Châu quá chặt, tạm thời còn chưa tìm hiểu được tin tức gì hữu dụng.
“Chậc!”
Ông nhìn điện thoại di động vang lên không ngừng thì hơi nhếch nhếch miệng, cũng cảm thấy hơi phiền, cũng không biết nên nói thế nào với cậu em Ninh này bây giờ.
Do dự một lúc, Hàn Phó Lĩnh vẫn nghe máy: “Alo! Cậu em Ninh!”
“Ừ! Ông không cần vội đâu, mới vài ngày thôi mà, không cần lo lắng, chuyện này, tôi nhất định sẽ cho ông một câu trả lời thỏa đáng, ông cứ chờ là được, một tên nhãi ranh mà thôi, lẽ nào tôi còn không dạy dỗ được sao! Được rồi! Tôi còn có chút việc, cúp trước nhé!”
Hàn Phó Lĩnh ứng phó vài câu rồi cúp điện thoại luôn.
Ông ta vứt điện thoại di động qua một bên, nụ cười trên mặt cũng thu lại.
Nhiều ngày như vậy, mặt mũi ông ta cũng sắp mất sạch rồi, phải giải quyết chuyện này nhanh mới được, bằng không, cậu em Ninh sẽ chê cười ông ta mất.