“Có phải mình suy nghĩ nhiều rồi hay không?”
Rất lâu sau, ông ta cười khổ rồi lẩm bẩm một câu, tâm thần vẫn rung động không thôi, để cả đôi tay cũng vẫn đang run rẩy.
“Cũng chưa chắc là thật, đúng vậy!” Ông ta lại tự an ủi mình, vất vả lắm mới có thể trấn định lại.
“Cứ coi như tên đó là thiên tài đi, vậy thì sao chứu, còn không phải là một tên nhãi ranh sao! Đã không đào được góc tường, vậy thì chỉ có thể giội nước bẩn, không chỉ sinh vật Thần Châu, cũng không thể bỏ qua bệnh viện Nhân Hoa kia nữa.”
Hàn Phó Lĩnh nhíu mày trầm ngâm một lúc, rồi ông ta gọi một cú điện thoại để phân phó vài câu.
Tên nhãi này có phải là thiên tài hay không, cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyết tâm của ông ta.
Hàn Phó Lĩnh ông ta, không sợ cái gì cả!
Trái lại thì ông ta còn cảm thấy rất thú vị, đối phó với loại người trẻ tuổi lợi hại này mới thú vị, bằng không thì quá chán!
Một lát sau, điện thoại di động trên tay ông ta rung lên, ông ta cầm lên xem thì trái tim bỗng nhiên nóng lên, vội vàng thúc giục tài xế.
“Lão Từ, lái nhanh một chút!”
Ông ta cảm thấy cơ thể nóng rừng rực, nhu cầu cấp bách phát tiết một chút.
……
Lệ Cung Uyển.
Diệp Mặc kết thúc live stream đúng giờ.
Hắn lấy điện thoại di động ra xem, có rất nhiều tin nhắn và mấy cuộc gọi nhỡ, có Lâm Ích Phi, cũng có viện trưởng Dư của bệnh viện Nhân Hoa, hắn hơi khó hiểu.
Lại xem tin nhắn Wechat thì lông mày của hắn hơi nhướn lên.
“Thú vị đây!” Diệp Mặc không khỏi cười.
Chỉ trong vòng một đêm, trên internet xuất hiện rất nhiều tài liệu đen của sinh vật Thần Châu và cả bệnh viện Nhân Hoa, vừa nhìn đã biết là có người cố tình thao túng chuyện này, chắc chắn là hướng về hắn rồi.
Diệp Mặc không cần đoán cũng biết là Hàn Phó Lĩnh kia làm.
Diệp Mặc mở Weibo ra xem, thấy trên hot search cũng có vài tin tức tương quan thì liền nhếch nhếch miệng.
“Lại còn mau hot search cơ à?”
Tốn không ít tiền nhỉ!
Cần gì phải vậy chứ!
Bỏ ra nhiều tiền như vậy mà cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với hắn cả.
Sinh vật Thần Châu và cả bệnh viện Nhân Hoa đều không lên sàn, nên cũng không có giá cổ phiếu sụt giảm gì đó, cùng lắm là dư luận sẽ ảnh hưởng một chút đến bệnh viện Nhân Hoa mà thôi.
Diệp Mặc nghĩ nghĩ rồi trả lời vài tin nhắn, lại gọi vài cú điện thoại.
Nếu đối phương đã vạch mặt, thì hắn cũng không cần khách khí nữa, loại xí nghiệp dược như Thiên Lĩnh thì chỉ cần đào sâu, chắc chắn sẽ có không ít tài liệu đen, cứ tra kỹ trước một chút, đào sâu một chút, nói không chừng sẽ có niềm vui bất ngờ.
Diệp Mặc gọi điện thoại xong mới ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc vừa làm bữa sáng xong, đang cho hai đứa bé ăn thức ăn bổ sung thì điện thoại di động vang lên, là Trầm Đông Bằng gọi đến.
“Cậu em Diệp, có chuyện gì thế?”
“Không có việc gì!” Diệp Mặc mở loa ngoài, vừa cười nói vừa đút cho hai đứa bé ăn tiếp.
Trầm Đông Bằng buồn bực nói: “Vậy. . . tin tức trên hot search kia là thế nào?”
“Là Thiên Lĩnh kia!” Diệp Mặc giải thích đơn giản một chút, “Ông không cần lo lắng đâu, nếu rảnh rỗi thì giúp tôi tra ít tài liệu về Thiên Lĩnh là được!”
“Là Hàn Phó Lĩnh kia à? Tôi cũng gặp qua người này rồi!” Trầm Đông Bằng đồng ý rất dứt khoát, giọng nói cũng thoải mái hơn nhiều.
Ông ta cũng nghe nói họ Hàn kia có chút bối cảnh, nhưng bối cảnh của cậu em Diệp cũng rất lợi hại mà! Nên không có gì đáng lo cả, dù sao bây giờ sinh vật Thần Châu vẫn chưa lên sàn, nên cũng không ảnh hưởng nhiều.
Hai người hàn huyên thêm một lúc rồi mới cúp máy.
Diệp Mặc cho bọn nhỏ ăn xong, chờ Ngọc Tình ngủ dậy thì liền đi đến sinh vật Thần Châu.
Hắn trò chuyện với Lâm Ích Phi xong thì liền đi vào phòng nghiên cứu.
Hắn chuẩn bị hoàn thành nốt mấy hạng mục phát triển thuốc còn lại, đây đều là thuốc cải tiến, nên nghiên cứu phát triển đơn giản hơn rất nhiều, đối với Diệp Mặc mà nói thì vô cùng đơn giản, chờ những loại thuốc này thành công, thì sẽ có thể cùng xin thí nghiệm lâm sàng.
Hơn nữa, càng nhiều thuốc độc quyền, thì khi sinh vật Thần Châu lên sàn sẽ có giá trị thị trường càng cao.
Diệp Mặc cũng muốn trùng kích giá trị thị trường ngàn tỷ!
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Mặc đều như vậy, ban ngày thì ngâm mình trong phòng nghiên cứu Thần Châu, buổi tối về nhà thì live stream một chút, còn về phần những tin tức xấu trên internet thì hắn cũng không thèm để ý.
Thậm chí hắn còn không thèm gọi điện thoại cho Weibo để gỡ hot search xuống luôn.
“Hoàn thành!”
Chiều hôm nay, Diệp Mặc rời khỏi phòng nghiên cứu, cởi áo khoác trắng vứt qua một bên.
Lâm Ích Phi nghe tin thì chạy đến.
Nhưng lần này, thần sắc của ông ta rất bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.
Ông ta thật sự tê liệt rồi!
Vài hôm trước, ông ta còn thấy hơi hưng phấn và kích động, còn vui vẻ rất lâu, nhưng thời gian dần dần trôi qua, ông ta cũng tê dần, cũng không còn cảm giác gì, chỉ cảm thấy rất bình thường, rất đương nhiên.
“Chủ tịch, vậy. . .” Lâm Ích Phi quanh co vài câu.
Những hạng mục này đã hoàn thành 90% rồi, tiếp đó chỉ cần thí nghiệm thử độc các loại là xong, vô cùng đơn giản, mà hạng mục mới thì vẫn đang nghiên cứu và thảo luận, vẫn chưa có hạng mục nào được duyệt, cảm giác như có lực mà không có chỗ dùng.
“Từ từ sẽ đến!” Diệp Mặc cười nói: “À đúng rồi! Ông có thể công bố tin tức những loại thuốc mới này ra ngoài, có thể làm long trọng một chút, mời mấy người Viện Sĩ Vương đến một chuyến, sau đó tuyên truyền một chút, chúng ta. . .sẽ phản kích!”
“Vâng!” Lâm Ích Phi lập tức kích động.