Diệp Mặc cười nói: “Đó là do người khác mua hot search giội nước bẩn cho tôi thôi!”
“A! Hả?” Tần Nhã gật đầu một cái, sau đó mới ý thức được, thì hơi sửng sốt một chút.
Diệp Mặc gật đầu cười: “Công ty đó là của tôi, dạo này tôi đều bận chuyện của sinh vật Thần Châu!”
Tần Nhã há hốc miệng ngẩn ngơ.
Nghe nói sinh vật Thần Châu này vô cùng lợi hại, là một công ty rất nổi tiếng, thế mà lại là của Diệp Mặc?
Khách sạn Bảo Duyệt lần trước đã khiến cho nàng rất giật mình rồi, không ngờ anh ta lại còn một công ty nổi tiếng như vậy nữa.
“Sinh vật Thần Châu à?” Kỷ Tư Tuyền thì thào, trong mắt nàng cũng đã có vài phần kinh ngạc.
Trước đó, nàng cũng đã nghe nói qua về công ty này, hai loại thuốc hoàn toàn mới khiến cho công ty này vô cùng nổi tiếng, còn nói là có thể vượt qua Hằng Thụy, trở thành xí nghiệp dược số một cả nước, còn chưa lên sàn đã được đánh giá mấy trăm tỷ rồi.
Nghe nói, còn có cơ hội trùng kích giá trị thị trường ngàn tỷ nữa!
Không ngờ công ty này lại là của Diệp tiên sinh!
Có lẽ bởi vì quá nổi tiếng, khiến cho người khác đỏ mắt, nên mới bị giội nước bẩn rồi!
Tần Nhã nghe Kỷ Tư Tuyền giới thiệu một chút thì không nhịn được mà kêu lên: “Lợi. . . lợi hại như vậy sao?”
Giá trị thị trường ngàn tỷ!
Đây là khái niệm gì chứ! Nàng đã không thể nào tưởng tượng ra nổi rồi!
Diệp tiên sinh không khỏi quá lợi hại rồi!
“Còn chưa lên sàn đâu, những thứ đó vẫn chỉ là ‘có thể’ thôi!” Diệp Mặc hơi lắc đầu, bật cười nói: “Tôi chỉ muốn hỏi hai người là, có muốn đầu tư một ít vào đó hay không, yên tâm, kiếm thì chắc chắn là sẽ kiếm, nhưng có thể kiếm được bao nhiêu thì tôi cũng không nói trước được!”
“Được!” Tần Nhã vội vàng gật đầu, rồi vui vẻ nói: “Chỉ là. . . tôi không có quá nhiều tiền, hơi ít, anh đừng ghét bỏ là được!”
Nàng nói xong còn thấy hơi ngượng ngùng.
Diệp tiên sinh này thì không biết có bao nhiêu là tiền, chắc phải tính bằng chục tỷ mất, còn Tư Tuyền cũng có tiền, chỉ khen thưởng thôi mà đã xài hơn 100 triệu rồi, chút tiền này của nàng lấy ra đúng là hơi ngại, cũng hơi mất mặt.
“Không sao!” Diệp Mặc khoát tay chặn lại, rồi cười nói: “Bao nhiêu tiền cũng được!”
Tần Nhã hé miệng cười nói: “Vậy là tốt rồi!”
“Tôi cũng sẽ ném một chút!” Kỷ Tư Tuyền hơi trầm ngâm, rồi trịnh trọng gật đầu.
Đây đúng là cơ hội đầu tư rất tốt, ném nhiều thì kiếm nhiều, cũng có thể để cho cha mình lau mắt mà nhìn.
“Vậy quyết định như thế nhé!”
Mấy người hàn huyên một lúc, Diệp Mặc đứng dậy đi vào sau bếp.
Hắn hướng dẫn đám đầu bếp làm mấy món ăn mới, rồi lại làm vài món cho Kỷ tiểu thư.
Diệp Mặc vừa làm xong, thì đi ra ngoài, điện thoại di động liền vang lên.
Hắn cầm lên xem thì thấy đây là một số lạ, có điều hắn cũng có chút ấn tượng, hình như là số của Hàn Phó Lĩnh kia.
“Sếp Hàn!” Diệp Mặc nghe máy: “Sao hôm nay lại rảnh gọi điện cho tôi vậy?”
“Sếp Diệp! Thủ đoạn hay đấy! Không ngờ một người trẻ tuổi như cậu mà cũng có bản lĩnh phết nhỉ, chắc là lúc này cậu đang rất đắc ý nhỉ!” Giọng nói trêu tức của Hàn Phó Lĩnh vang lên từ đầu dây bên kia.
Diệp Mặc nghe thấy thế thì nhướn mày lên.
Hắn còn tưởng rằng người này gọi điện thoại đến cầu hòa, nhưng nghe giọng điệu này thì không giống cầu hòa chút nào.
“Sếp Hàn, ông gọi điện thoại cho tôi chỉ để nói mấy lời này sao?”
“Tất nhiên là không rồi! Có người muốn gặp cậu, là Chu công tử, cậu biết điều thì tranh thủ thời gian chạy đến đây đi!” Hàn Phó Lĩnh cười nói rất đắc ý.
“ Chu công tử nào?” Diệp Mặc hơi giật mình: “Tôi không rảnh, nếu muốn gặp tôi, thì có thể tự mình đến đây gặp tôi, tôi đang ở nhà hàng Nhã Yến!”
“Cậu để Chu công tử đi qua gặp cậu? Cậu điên rồi đúng không? Cậu tưởng mình là ai?” Hàn Phó Lĩnh cười khẩy nói.
“Không đến thì thôi!’ Diệp Mặc cũng lười nói nhiều, trực tiếp cúp máy luôn.
……
Đế Kinh, trong một gian phòng của khách sạn xa hoa nào đó, Hàn Phó Lĩnh đang cầm điện thoại, ông ta ngẩn ngơ, tiếp đó thì mắng to vài câu.
“Alo? Tên nhãi này. . . mẹ nó!”
Sau đó, ông ta quay người nhìn về phía người thanh niên đang ngồi một bên: “Chu công tử, tên nhãi này quá càn rỡ! Thế mà lại bảo ngài đi qua đó!”
Người thanh niên này khoảng 27 28 tuổi, dáng vẻ hơi phổ thông.
Nhưng, thân phận của người này rất không tầm thường, cũng là cổ đông lớn của tập đoàn Thiên Lĩnh ông ta.
Người thanh niên lắc nhẹ ly rượu trong tay, nhấp một ngụm rồi cười nói: “Thú vị! Thật là thú vị!”
Trong đôi mắt híp của anh ta lại có mấy tia sáng lạnh lập lòe.
Cũng không biết tên nhãi kia hoàn toàn không biết thân phận của anh ta, hay là biết nhưng vẫn cố tình.
Anh ta suy nghĩ một lúc, thì khuynh hướng cái trước hơn, nếu như thật sự biết rõ thân phận của anh ta, thì làm sao tên nhãi kia dám nói như vậy chứ.