Rời khỏi đại sảnh, Diệp Mặc tiến vào hành lang rộng lớn, hai bên vẫn bày biện không ít tủ trưng bày như bên ngoài kia, không chỉ có châu báu trang sức, còn có rát nhiều đồ sứ quý hiếm.
Diệp Mặc có thể nhìn thấy những tủ trưng bày này được trang bị trang bị phòng trộm, từ đại sảnh và hành lang đều có không ít nhân viên an ninh đang bảo vệ.
Công việc an ninh ở đây cũng không tệ lắm.
Diệp Mặc vừa đi vừa thưởng thức, thỉnh thoảng thấy những món đồ thú vị thì còn dừng lại một chút để ngắm nghía.
“Hử!” Bỗng nhiên, Diệp Mặc lại ngửi được một mùi thơm rất kỳ lạ, giống như đã từng quen biết.
Thần sắc của hắn hơi động, ra sức hít hà một hơi, lần theo mùi hương đó, Diệp Mặc càng đi về phía trước thì mùi hương lại càng đậm hơn.
Có tiếng người truyền đến từ chỗ rẽ ở góc hành lang phía trước.
“Triệu tiểu thư, cô xem bức tranh này đi, đây là tác phẩm nổi tiếng của Trương Đại Thiên, năm ngoái cha tôi đã chi 200 triệu mới mua được!”
Nghe giọng nói, thì người này chỉ khoảng 30 tuổi, trong giọng nói còn mang theo vẻ khoe khoang mãnh liệt.
Mà cỗ mùi thơm kỳ lạ kia cũng truyền ra từ bên đó.
Diệp Mặc đi qua ngã rẽ, chỉ thấy có hai bóng người ở cách đó không xa.
Phía bên phải là một người đàn ông có thân hình cao lớn, ăn mặc một bộ âu phục phẳng phiu, gương mặt hơi tuấn lãng còn đeo thêm một chiếc kính, nên có thêm vài phần khí chất nhã nhặn và tiêu sái.
Tay trái của anh ta nhét trong túi, tay phải cầm một ly Champagne, khuôn mặt tuấn lãng ngậm lấy ý cười, dáng vẻ rất ung dung và ưu nhã.
Chỉ là giữa lông mày hiện lên một vẻ có mấy phần khoe khoang.
Đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía người ngọc bên cạnh, trong mắt phun ra những vệt nóng rực.
Bên trái là một cô gái có thân hình cực kỳ cao gầy, mặc một chiếc váy dạ hội màu đen bó sát người, đường cong uyển chuyển bay bổng được phát huy vô cùng tinh tế, chỉ nhìn lướt qua đã thấy một hình chữ S vô cùng mê người.
Chiếc váy xẻ tà, để lộ cặp đùi đẹp trắng bóng như tuyết.
Nhìn từ phía bên này chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt của nàng.
Nhưng chỉ một nửa gương mặt này cũng đã đủ cho người ta thấy kinh tâm động phách rồi.
Đây là một gương mặt mê hoặc đúng tận cùng!
Khuôn mặt nhọn xinh đẹp, bờ môi anh đào căng mọng, da thịt như sương như tuyết, lại thêm một đôi con ngươi mê hoặc, khiến cho nàng có một loại khí chất mị hoặc mãnh liệt, dường như chỉ cần một ánh mắt nhẹ nhàng của nàng cũng có thể câu dẫn hồn phách của người khác vậy.
Diệp Mặc nhìn thấy cô gái này thì khẽ giật mình.
Sau đó, hắn liền nhớ ra.
Hắn đã gặp cô gái này, lần đầu tiên là gặp thoáng qua ở sân bay, lần sau thì gặp mặt ở trong khu nội thành Đế Kinh, tuy hôm đó nàng đeo một chiếc kính râm rất to, che hơn nửa khuôn mặt, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra nàng.
Điều càng quan trọng hơn vẫn là mùi thơm trên cơ thể nàng.
Diệp Mặc nói thầm: “Trùng hợp thật!”
Đây đã là lần thứ ba rồi!
Người thanh niên kia chỉ vào bức tranh trên tường, cười nói: “Triệu tiểu thư, cô thấy thế nào?”
Cô gái kia cười khẽ nói: “Tranh của Trương đại sư thì tôi còn có thể nói gì chứ!”
Giọng nói của nàng rất có từ tính, lại mềm mại đáng yêu.
Chỉ là âm thanh này thôi cũng đã có vài phần câu hồn rồi, khiến cho lòng người ta ngứa ngáy.
Nụ cười này, cộng thêm đôi con người mê hoặc hơi cong lên của nàng khiến cho nàng càng mê người hơn, càng quyến rũ hơn, để cho người đàn ông ở bên cạnh nhìn đến thất thần.
Lưu Gia Thành anh ta cũng coi như thường xuyên nhìn thấy mỹ nữ, có mỹ nữ lớn lớn bé bé nào ở Hương Giang mà anh ta chưa được nhìn thấy chứ, nhưng chỉ vừa mới thấy vị này thì anh ta đã kinh ngạc trước vẻ đẹp này rồi.
Không nói đến dáng người như mua quỷ kia, dù sao anh ta cũng đã thấy rất nhiều người đẹp có dáng người như ma quỷ rồi, nhưng loại khí chất mê hoặc ở trên người nàng thì anh ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, thậm chí còn để cho anh ta mê muội.
“Ha ha!” Anh ta nhất thời cười lên, dùng tay ra dấu mời rất lịch sự, “Triệu tiểu thư, mời đi bên này, còn có một bức tranh, tôi muốn dẫn cô đi xem một chút, đây chính là tác phẩm cực kỳ nổi tiếng và quý giá bậc nhất trong những thứ cha tôi sưu tầm.”
“Được!” Cô gái gật đầu, cười nhẹ rồi quay người.
Hai người vừa cười nói vừa đi về phía bên này.
Lưu Gia Thành thấy phía trước có bóng người thì ngẩng đầu lên nhìn xem, anh ta liền ngơ ngác một chút, sau đó, cô gái phía sau cũng nhấc mắt lên nhìn, rồi cũng ngây ngẩn cả người giống như vật, trên gương mặt lóa mắt còn hiện lên một vệt hoảng hốt.
Nàng nhận ra người đàn ông đẹp trai đến mức chói mắt ở phía trước!
Đôi môi đỏ của nàng hé ra, lẩm bẩm nói: “Là anh ta!”
Người trước mặt này chính là anh chàng đẹp trai mang theo hai đứa nhỏ, còn từng nhớ kỹ mùi hương trên cơ thể nàng.
Vất vả lắm nàng mới đến Hoa quốc một chuyến, không ngờ lại tình cờ gặp mặt ở địa phương sang trọng như biệt thự nhà họ Lưu này, vị này có lai lịch gì? Kẻ có tiền? Người sưu tầm? Hay là người của các công ty châu báu hoặc đồ cổ?