“Vừa rồi là hiểu lầm mà thôi!” Diệp Mặc ngồi xuống giải thích: “Đội trưởng Đường tìm tôi hỏi vài chuyện thôi!”
Hắn cũng đoán được chuyện này đã đồn khắp công ty rồi.
“A! Vâng!” Lâm Ích Phi vội vàng gật đầu, trong lòng lại rất xem thường, trong nhóm chat nói rất rõ ràng rằng đã ép vào tường, sắp sửa hôn rồi, thế mà còn gọi là hiểu lầm à?
Ông ta cười híp mắt, dáng vẻ như mình rất hiểu vậy.
Chủ tịch vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, lại còn có tài hoa, nên có rất ít phụ nữ có thể ngăn cản được mị lực của chủ tịch, đội trưởng Đường động lòng cũng là chuyện bình thường, không có gì lạ cả, chỉ là đội trường Đường hơi bá đạo mà thôi. . .
Miệng Diệp Mặc giật giật, hắn cũng rất bất đắc dĩ.
Hắn cũng lười giải thích nữa, bắt đầu trò chuyện với Lâm Ích Phi về công tác chuẩn bị lên sàn, còn cả kế hoạch của một số hạng mục sắp được duyệt.
Đến chạng vạng tối Diệp Mặc mới đi.
Ngày hôm sau, Diệp Mặc ăn cơm trưa xong mới đi ra ngoài, hắn đến mấy nơi như ẩm thực Diệp thì và khách sạn Bảo Duyệt để xem.
Ba giờ hơn, Diệp Mặc đi đến châu báu Linh Tú gặp Tằng Uyển Vân.
“Chủ tịch!”
Hàn huyên chuyện công việc một lúc, Tằng Uyển Vân đột nhiên hỏi: “Chủ tịch, tối nay anh có rảnh không?”
Diệp Mặc hơi giật mình kinh người, nói: “Có chuyện gì à?”
“Ừm! Tối hôm nay có một hoạt động triển lãm mời tôi tham gia, nhưng mà tôi có chút chuyện nên không đi được, đúng lúc ngài ở đây, nên tôi hỏi một chút thôi.” Tằng Uyển Vân cười nói.
Cô đang định để mấy vị phó tổng giám đốc đi, nhưng nghĩ một chút, nếu như chủ tịch Diệp có thể đi thì là tốt nhất, càng có thể đại diện cho châu báu Linh Tú bọn họ.
Diệp Mặc hỏi: “Triển lãm gì?”
Tằng Uyển Vân nói: “Không phải buổi triển lãm thương nghiệp, mà là triển lãm tư nhân, buổi triễn lãm này do một vị đại gia bên Hương Giang( Hồng Kông) tổ chức, không biết chủ tịch ngài đã nghe nói qua cái tên Lưu Hồng Nghiệp chưa?”
“Đã nghe nói qua!” Diệp Mặc gật đầu.
Trước kia hắn cũng từng nghe nói đến vị đại gia người Hương Giang này, người này cũng làm châu báu, ngoài ra còn liên quan đến bất động sản, ẩm thực, hải vận và rất nhiều ngành nghề khác, làm giàu từ rất lâu về trước, đã thành danh vài chục năm nay rồi.
Tằng Uyển Vân nói: “Vị này có sở thích sưu tầm các loại châu báu quý giá, các loại đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật, ông ta sưu tầm rất nhiều, đây là buổi triển lãm cá nhân do chính ông ta tổ chức, còn mời rất nhiều người.”
“Chủ tịch, ngài có hứng thú không?”
Diệp Mặc hơi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu, cười nói: “Tôi đi xem một chút cũng được!”
“Đây là thư mời!” Tằng Uyển Vân mỉm cười, rồi lấy một tấm thư mời màu đen ở một bên đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc mở ra xem một chút rồi cất đi.
Hắn cũng cảm thấy rất hứng thú với những món đồ được vị đại gia lâu năm người Hương Giang này sưu tầm, nên đi xem một chút cũng hay.
Sáu giờ hơn, Diệp Mặc làm cơm cho hai người Ngọc Tình xong, lại ăn vài miếng rồi đi ra ngoài.
Buổi triển lãm này được cử hành trong trang viên tư nhân của vị đại gia Hương Giang kia, khi Diệp Mặc chạy đến nơi thì đã hơn bảy giờ.
Chiếc xe đi vào trong hấp dẫn không ít ánh mắt.
Diệp Mặc xuống xe, chỉnh lại quần áo, cầm thư mời trực tiếp đi vào trong.
Vừa vào cửa, chính là một đại sảnh rộng lớn, bên trong có không ít người đang tụ tập tốp năm tốp ba, tất cả mọi người đều ăn mặc chỉnh tề và tinh xảo, có thể được mời tham gia buổi triển lãm tư nhân như này thì tất nhiên không phải người bình thường.
Hoặc là những kẻ có tiền, hoặc là những người hiểu ngành công việc.
Diệp Mặc còn thấy trong đại sảnh có không ít tủ trưng bày, bên trong tủ còn có các loại châu báu đang tỏa ra những ánh sáng chói mắt ở dưới ánh đèn, có dây chuyền kim cương lập lòe mê người, còn có những viên phỉ thúy nhiều màu sắc óng ánh.
“Đúng là không ít!” Diệp Mặc nhìn lướt qua rồi khẽ gật đầu.
Không hổ là đại gia lâu năm, vốn liếng cũng rất dày.
Bên cạnh còn có các loại rượu và mấy món bánh trái, Diệp Mặc đi qua cầm một ly nước trái cây, rồi bắt đầu đi dạo.
“Kia là ai?”
“Không biết nữa!”
Bốn phía không ngừng truyền đến những tiếng bàn luận nho nhỏ, thỉnh thoảng lại có những ánh mắt quét qua, dò xét ở trên người Diệp Mặc, từng đôi mắt đẹp đều phun ra một vệt kinh ngạc trước vẻ đẹp đó.
“Xin chào!” Có người to gan một chút thì sẽ tiến lên bắt chuyện.
“A! Ra là châu báu Linh Tú!”
Khi bị hỏi thân phận thì Diệp Mặc chỉ trả lời là người của châu báu Linh Tú.
Hắn uyển chuyển từ chối vài lời thỉnh cầu xin Wechat, rồi mượn cớ ra ngoài để tiếp tục đi dạo, Diệp Mặc thưởng thức từng món từng món châu báu sáng chói, và những bức tranh quý giá của các họa sĩ nổi tiếng được treo trên tường.
Chỗ này không chỉ có châu báu trang sức, mà còn có rất nhiều tranh quý, có tranh thủy mặc của Hoa quốc, thời gian thì không giống nhau, có từ tranh cận đại cho đến tranh từ đời Minh Thanh. . .còn có không ít tác phẩm của phương tây, tất cả đều là tranh của các họa sĩ nổi tiếng thế giới, giá trị không nhỏ.
Diệp Mặc vừa thưởng thức vừa gật gù.
Thường thức những tác phẩm của các vị họa sĩ này cũng có thể khiến cho lòng người vui vẻ.