Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1022 - Chương 1022: Đường Nguyệt Dao: Mời Anh Uống Trà Sữa!

Chương 1022: Đường Nguyệt Dao: Mời anh uống trà sữa! Chương 1022: Đường Nguyệt Dao: Mời anh uống trà sữa!

Người ngọc trước mặt dán lại cực kỳ gần, hai bên môi đỏ đã tiến lại gần trong gang tấc, còn tản ra một cỗ mùi thơm ngất ngây, cực kỳ mê người.

Đôi môi đỏ khẽ mở, phun ra những hơi thở ấm áp mà ẩm ướt, khiến cho người ta không nhịn được mà xao động.

Còn cặp mắt kia nữa, một đôi mắt phượng nhìn rất đẹp, con ngươi bên trong rất thanh tĩnh, giống như một viên đá quý, hàng lông mi dài cao vút, còn làn da của nàng không hề trang điểm nhưng vẫn trắng nõn và mềm mại.

Bất cứ người đàn ông nào bị một mỹ nữ ép vào tường, thì cũng khó tránh khỏi sẽ có chút xao động.

Nhưng Diệp Mặc thì lại hơi hoảng.

Đội trưởng Đường là một người lãnh tĩnh, thế mà lại làm ra chuyện như vậy, quả thật là hơi khác thường.

Đường Nguyệt Dao nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc một lúc, mới hầm hừ nói: “Nói đi, có phải anh đã biết tôi từ trước rồi đúng không?”

Nếu như là anh ta, vậy thì nhất định đã biết nàng từ trước, chắc chắn sẽ nghe nói đến nàng từ miệng vị viện trưởng Lưu kia.

“Gì cơ?” Diệp Mặc nhíu mày, hắn cảm thấy hơi buồn bực.

“Anh không phải ông chủ của Nhân Hoa sao, anh biết viện trưởng Lưu kia đúng chứ!” Đường Nguyệt Dao vẫn tiếp tục hầm hừ, dáng người uyển chuyển nghiêng về phía trước, duy trì tư thế ép tường.

“Ừ! Biết chứ!” Diệp Mặc gật đầu, hắn càng thấy kỳ lạ hơn, tại sao lại nhắc đến Lưu Khải Nhân rồi?

“Vậy anh nói đi, có phải anh là người đã quyên những số tiền kia đúng không?” Đường Nguyệt Dao trịnh trọng nói, đôi mắt đẹp nhìm chằm chằm vào Diệp Mặc không hề chớp mắt.

“Quyên tiền?” Diệp Mặc hơi ngơ ngác một chút, suy tư một lát, rốt cuộc cũng phản ứng kịp.

Chẳng lẽ nàng chính là người từ nước ngoài trở về trong miệng Lưu Khải Nhân?

Đây cũng quá trùng hợp rồi!

Sau đó, Diệp Mặc lắc đầu không thừa nhận: “Quyên tiền gì chứ? Tôi không biết gì cả!”

“Vậy sao?” Đường Nguyệt Dao hừ nhẹ một tiếng cơ thể mềm mại lại hơi nghiêng về phía trước một chút, dường như muốn dính vào nhau.

Nàng không tin, không phải tên này thì còn có thể là ai!

“Đương nhiên!” Diệp Mặc cười nói, mặt không đỏ chút nào, nhưng trái tim lại bắt đầu gia tốc.

Nàng dán lại quá gần, ánh mắt hơi nhìn xuống dưới là có thể thấy một lảnh trắng nõn đẫy đà, còn cả mùi thơm ngất ngây trên người nàng cũng khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Đường Nguyệt Dao nhếch miệng, lại hừ một tiếng.

Tên này, vẫn còn mạnh miệng!

Nàng hơi suy nghĩ một chút, đang định mở miệng ép hỏi một phen, đúng lúc này, bên kia hành lanh xuất hiện mấy người vừa cười nói vừa đi về phía này, bọn họ vốn đang cười nói thì bỗng nhiên lại ngẩn ngơ, rồi hóa đá trong nháy mắt.

Ngay sau đó, bọn họ vội vàng xoay người, làm ra vẻ như ‘chúng tôi không nhìn thấy gì cả’.

Còn có người nhỏ giọng nói, giọng điệu tràn đầy hưng phấn: “Đội trưởng Đường quá trâu!”

Khóe mắt Đường Nguyệt Dao hơi co lại, nàng đã hơi không kềm được.

Gương mặt xinh đẹp cũng dần dần đỏ lên.

“Được rồi!” Một lát sau, nàng hừ nhẹ một tiếng, thu tay lại, lùi về sau vài bước, “Hôm nay tha cho anh một lần!”

“A! Chờ đã!” Khi thấy Diệp Mặc muốn rời đi, nàng nghĩ đến cái gì đó nên lại gọi một câu, “Tôi đem trà sữa của tôi cho anh uống! Coi như mời anh!”

“Sữa gì cơ?” Diệp Mặc cuống cuồng rời đi, nên không nghe rõ, vô thức hỏi lại.

Nàng trừng mắt, hầm hừ nói: “Trà sữa!”

Tên này, cố tình đúng không!

“Không cần đâu!” Diệp Mặc vội vàng khoát tay từ chối.

“Cần! Tôi nói cần là cần!” Đường Nguyệt Dao quát nhẹ, rồi lại trừng mắt nhìn Diệp Mặc, sau đó, nàng bước nhanh rời đi, khi quay lại thì cầm theo một cốc trà sữa, “Đây! Tôi cũng không có gì đưa cho anh, mời anh uống trà sữa vậy!”

“Vị đào à?” Diệp Mặc tiếp nhận cốc trà sữa, lầm bầm một tiếng, hắn thích vị nho hơn.

“Sao thế? Không thể uống à?” Đường Nguyệt Dao vênh mặt, ánh mắt đã bất thiện.

“Có thể! Cám ơn!” Diệp Mặc không dám nói gì nữa, chỉ cám ơn một câu rồi quay đầu bước đi.

Đường Nguyệt Dao đưa mắt nhìn Diệp Mặc đi xa rồi mới thu hồi ánh mắt, hầm hừ nói: “Hừ! Rõ ràng chính là anh! Vậy mà còn không thừa nhận!”

Nàng khoanh tay trước ngực đứng tại chỗ, đường cong kinh người kia được nâng lên, bỗng nhiên nàng lại nghĩ đến thứ gì đó, gương mặt xinh đẹp lại nổi lên hai áng mây đỏ.

Những hành động của nàng vừa rồi, hoàn toàn chính xác là rất to gan, đây cũng là lần đầu tiên nàng ép một người đàn ông vào tường.

Lại nghĩ đến một số chi tiết, như mùi thơm trên cơ thể anh ta, dáng người thẳng tắp của anh ta, còn cả gương mặt đẹp trai đến mức quá đáng của anh, tất cả đều khiến cho người ta không chịu được mà mặt đỏ tim run.

“Hừ! Vịt chết còn mạnh miệng!”

Nửa ngày sau, nàng bỗng nhiên vênh mặt hừ một tiếng, rồi mới quay đầu rời đi.

Bên này, Diệp Mặc đã đi lên trên gặp Lâm Ích Phi.

“Chủ tịch!” Lâm Ích Phi thấy Diệp Mặc đến thì vội vàng đặt điện thoại di động xuống, trên mặt ông ta lóe lên một tia kinh hoảng, nhưng ngay sau đó, sắc mặt lại trở nên cổ quái, muốn nói lại thôi.

Diệp Mặc thấy thế thì hơi giật mình, buồn bực hỏi một câu: “Ông . . .?”

“Khụ khụ! Không có. . . không có gì!” Lâm Ích Phi vội vàng hoảng hốt lắc đầu, ngón tay hơi chuyển động, xóa sạch mấy tin nhắn trong nhóm chat vừa rồi trên điện thoại di động.

Loại hành vi hóng hớt này, vẫn không nên để người trong cuộc biết thì hơn!

Bình Luận (0)
Comment