Trong phòng khách biệt thự, Ninh Đức Phát ngồi ngây người rất lâu.
Ông ta không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Rất nhanh, bàn tay cầm điện thoại di động của ông ta bắt đầu run rẩy, gương mặt vốn đã gầy gò và bệnh trắng thì nay đã trắng bệch và tràn đầy tuyệt vọng.
Lúc này, Uông Bích Hồng vừa cười vừa đi từ trên nhà xuống, gương mặt tràn đầy mừng rỡ, nói: “Đức Phát, là Phó Lĩnh gọi điện à? Có tin vui rồi à! Tôi vừa nhìn hoàng lịch rồi, ông xem ngày này thế nào, ngày này rất thích hợp để đón dâu, cưới hỏi, hay là chúng ta chọn ngày này nhé.” Trong tay bà còn cầm một quyển hoàng lịch.
Nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ của chồng mình thì bà ta lại ngây ngẩn cả người: “Đây . . . là có chuyện gì?”
“Đám cưới này, hủy rồi!” Ninh Đức Phát run giọng nói, gương mặt mo đều bị co lại vì đau đớn.
Uông Bích Hồng nghe thấy thế thì toàn thân chấn động, rồi ngẩn người tại chỗ.
Rất nhanh, bà ta lại hét ầm lên vì không tin nổi: “Tại sao lại như vậy? Không phải đã bàn. . .”
“Phó Lĩnh. . . nói rằng tự thân ông ấy còn khó bảo toàn, ông ấy nói tên kia có chỗ dựa vô cùng kinh khủng. . .” Ninh Đức Phát dùng giọng nói run rẩy để kể cho vợ mình nghe.
Sau khi nghe xong, Uông Bích Hồng lại ngây dại, thân thể lung lay, khuôn mặt biến thành một màu trắng bệch.
Bà ta lầm bầm như nói mớ: “Sao có thể. . . như vậy?”
Bịch!
Bà ta không nhịn được mà đặt mông ngồi xuống đất, sắc mặt như tro tàn, tràn đầy tuyệt vọng.
……
Hai giờ hơn, Diệp Mặc lái vào sinh vật Thần Châu.
Hôm nay hắn đi ra ngoài muộn, nên trực tiếp đi đến nhà hàng Nhã Yến trước, bây giờ rảnh thì mới đến đây.
Diệp Mặc vừa tiến vào cửa thì nhìn thấy một bóng người uyển chuyển từ bên kia hành lang đi qua, một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây, vẫn là cách ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái như cũ.
Có lẽ là do thời tiết hơi nóng, nên nàng không cài mấy cúc áo ở trên, để lộ cái cổ trắng ngần và một mảnh trắng nõn bên dưới, còn có thể nhìn thấy một khe sâu không thấy đáy một cách mơ hồ.
Quy mô của nàng sừng sững kinh người, khiến cho chiếc áo sơ mi căng phồng, có một loại cảm giác như sắp nổ tung vậy.
Bên dưới là vòng eo nhỏ gọn bị chiếc quần tây quấn chặt, bờ mông sung mãn vểnh cao, cùng một cặp đùi đẹp thon dài thẳng tắp, săn chắc có lực.
Diệp Mặc mỉm cười, hô lên một tiếng: “Đội trưởng Đường!”
Đường Nguyệt Dao ngẩng đầu nhìn qua.
Trên gương mặt trái xoan xinh đẹp của nàng nhất thời hiện lên một vệt hoảng hốt.
Mấy hôm trước, nàng đã xin nghỉ để về nhà một chuyến, sau đó, nàng bỗng nhiên nhớ đến một việc.
Chính là bệnh viện Nhân Hoa kia!
Lúc trước, người quyên tiền kia cũng là người của bệnh viện Nhân Hoa, còn về phần tên là gì thì nàng lại không biết, vị viện trưởng Lưu kia không chịu nói ra, sau khi nàng về nước, thì đã trực tiếp để tiền lại đó.
Hiện giờ nàng mới nhớ ra, người ông chủ này của nàng, cũng là ông chủ của Nhân Hoa, hơn nữa, anh ta cũng là người bên thành phố H, chuyện này có hơi trùng hợp rồi.
Chẳng lẽ, lại là anh ta thật?
“Đội trưởng Đường?”
Diệp Mặc thấy nàng ngây ngốc tại chỗ, thì không khỏi hơi giật mình, hắn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Diệp Mặc trực tiếp đi qua, cười nói: “Có chuyện gì à?”
Đường Nguyệt Dao rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nàng nheo mắt, cẩn thận dò xét Diệp Mặc, vừa dò xét còn vừa lẩm bẩm gì đó.
“Cũng không giống nhỉ!”
“Anh ta có lòng tốt như vậy sao?”
Diệp Mặc nghe được vài câu thì càng nghi ngờ hơn: “Đội trưởng Đường, cô đang nói gì thế?”
Đường Nguyệt Dao bỗng nhiên nhăn mày lại, lại khẽ cắn môi đỏ, nàng bước nhanh về phía trước, chớp mắt, nàng đã dán lại gần Diệp Mặc, khuôn mặt long lanh rung động lòng người kia suýt nữa dính luôn lên mặt Diệp Mặc rồi.
Nhất là chiếc mũi ngọc tinh xảo kia đã sắp chạm vào nhau rồi.
Đồng thời, nàng còn mang theo một cỗ mùi thơm cơ thể ập đến, nàng cũng không xịt nước hoa, nên đây là mùi thơm cơ thể của nàng, tuy rằng không ngào ngạt nhưng lại hết sức dễ ngửi.
Diệp Mặc giật mình, hắn ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đso, hắn liền cảm nhận được một cảm giác áp bách kinh người truyền đến lồng ngực của mình, vừa mềm mại lại tràn đầy co giãn.
Diệp Mặc cúi đầu nhìn, thì lại ngây người một lúc.
Người ngọc đối diện cũng phát hiện ra điểm này thì hơi sửng sốt một chút, trên khuôn mặt trắng noãn cũng nổi lên hai vệt đỏ ửng.
Nhưng nàng vẫn không lùi lại, mà mở to đôi mắt đẹp để nhìn chằm chằm Diệp Mặc.
“Đội trưởng Đường, cô. . .” Diệp Mặc vô ý thức lùi lại về sau, nhưng lùi được vài bước thì đã chạm đến tương, người ngọc ở trước mắt thì vẫn tiến sát không bỏ, ba một tiếng, bàn tay của nàng đập vào tường, tạo thành tư thế ép Diệp Mặc vào tường.
Diệp Mặc sững sờ, nói: “Cô. . . cô muốn làm gì?”
Đội trưởng Đường này, bình thường trông rất giống một người bình tĩnh, nhưng đây là muốn làm gì?
Cảm ơn bạn THANHTAM94 đã tặng KP, hôm nay thêm 5c!!!