Chu Thâm ngây người, nhưng trong lòng thì có sóng to gió lớn dâng trào.
Câu nói này của Tư Tuyền có hai ý, một là cấp dưới của nàng, một loại khác chính là người mà nàng yêu thích, bất kể là loại nào thì cũng có quan hệ không ít với nàng, nên căn bản không thể đắc tội nổi.
Nếu như là loại sau, thì lại càng không tầm thường.
Chu Thâm lại nhớ đến ánh mắt và nụ cười khi Tư Tuyền nhìn thấy tên kia thì trong lòng cũng cảm thấy là ý này.
Sau khi kinh hãi xong, anh ta lại bắt đầu thấy ghen tỵ.
Tên kia phải may mắn thế nào mới có thể được Tư Tuyền nhìn trúng chứ!
Hàn Phó Lĩnh ở bên cạnh anh ta cũng có biểu cảm vô cùng ngốc trệ.
Nửa ngày sau, ông ta mới giương mắt lên nhìn vị Kỷ tiểu thư này, lại nhìn Chu công tử một chút, trong lòng lộp bộp một tiếng, rồi lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Một nhân vật có địa vị cao quý như Chu công tử cũng phải tỏ ra khúm núm khi đối mặt với vị Kỷ tiểu thư này, hiển nhiên thân phận của hai người không chỉ chênh lệch nhau một chút, mà chính miệng Kỷ tiểu thư đã nói, tên kia là người của cô ấy, vậy thì dù là Chu công tử cũng không thể không tránh né!
Ông ta há hốc miệng, sắc mặt biến thành một mảnh trắng bệch.
Một cảm giác choáng váng đánh thẳng vào não, khiến cho ông ta cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống.
Xong!
Tất cả đều xong!
Ông ta căn bản không ngờ rằng tên kia lại có bối cảnh lớn như vậy, bây giờ thì hay rồi, không chỉ không cứu được tập đoàn Vạn Hưng, mà ngay cả tập đoàn Thiên Lĩnh của ông ta cũng gặp chuyện rồi.
Trong lúc nhất thời, ông ta lại cuống quít hối hận!
Kỷ Tư Tuyền lại phất tay, lạnh lùng mở miệng: “Không có chuyện gì, thì đi đi thôi!”
“Được được!” Chu Thâm vội vàng lên tiếng, rồi quay người đi ra ngoài.
Đi được vài bước, thấy Hàn Phó Lĩnh không đi theo, mà vẫn sững sờ tại chỗ, thì anh ta hơi nhíu mày, quay lại đẩy ông ta một cái, hét lên: “Thất thần làm gì, đi thôi! Ông bị điếc à?”
Lúc này Hàn Phó Lĩnh mới hồi phục tinh thần, ông ta nhìn thoáng qua bên kia rồi rùng mình một cái, sau đó vội vã xoay người rời đi như đang chạy trốn.
Ra khỏi nhà hàng, ông ta mới thở phào một hơi, khuôn mặt vẫn là một mảnh trắng bệch.
Hòa hoãn một chút, ông ta mới nhìn về phía Chu Thâm, vẻ mặt như đưa đám nói: “Chu. . . Chu công tử, bây giờ. . . bây giờ phải làm sao?”
“Còn có thể làm gì, nhận thua thôi!” Cha Thâm liếc mắt, “Ông gây sự với ai thì không, lại có mắt như mù đi gây sự với người của cô ấy, thật sự là không biết sống chết!”
Anh ta nói xong thì nhíu mày, lộ ra vài phần chán ghét.
Trước đó, khi Hàn Phó Lĩnh gọi anh ta đến thì nói rằng tên kia không có lai lịch địa vị gì, đây mà là không có lai lịch sao? Phải nói là lai lịch có thể dọa chết người ta mới đúng!
“Thế nhưng mà. . .” Hàn Phó Lĩnh chần chờ nói: “Nếu tiếp tục như vậy, thì tập đoàn Thiên Lĩnh sẽ không chịu nổi!”
Thời điểm này, ông ta cũng không rảnh để quan tâm đến Vạn Hưng, bảo vệ bản thân mình quan trọng hơn.
“Không chịu nổi? Vậy cũng phải chịu!” Chu Thâm hung hăng trừng mắt, mắng: “Nếu không, ông đi cầu xin tên kia đi, quỳ xuống cầu xin tên đó đi! Ông gây họa, thì tự ông giải quyết đi, chuyện này không liên quan đến tôi, sau này cũng đừng tìm tôi nữa!”
Chu Thâm nói xong thì bước nhanh về phía thang máy, chờ thang máy đến thì anh ta đi vào một mình.
Hàn Phó Lĩnh đứng ngơ ngác tại cửa nhà hàng, gương mặt thất hồn lạc phách.
Ông ta rất tuyệt vọng, không biết nên làm gì bây giờ.
Chỗ dựa lớn nhất, cũng là cứu tinh của ông ta đã rời đi, ông ta cũng đã không còn biện pháp nào.
Hiện giờ đi cầu xin tên kia, chắc chắn sẽ không có tác dụng gì, coi như ông ta quỳ xuống, thì tên kia có thể buông tha cho ông ta sao?
Ông ta chỉ có thể chấp nhận hiện thực, chấp nhận tất cả quả đắng.
“Haiz!”
Rất lâu sau, ông ta chán nản thở dài một hơi, cụp vai xuống, giống như đã trở nên già đi rất nhiều.
Hàn Phó Lĩnh đi xuống dưới, lên xe, ông ta cầm điện thoại di động lên, do dự mãi, nhưng vẫn gọi điện thoại cho nhà họ Ninh.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói kích động của Ninh Đức Phát: “Phó Lĩnh, thế nào rồi, thành công chưa?”
Buổi tối hôm qua, ông ta đã nói chuyện điện thoại cho Phó Lĩnh, cũng biết tình hình bây giờ rồi, cũng biết Phó Lĩnh đã mời vị Chu công tử sâu không lường được kia ra mặt, nên chắc chắn có thể trị được tên nhãi họ Diệp kia.
Bây giờ gọi điện thoại đến, nhất định là để báo tin vui.
Hàn Phó Lĩnh im lặng một lúc lâu.
Trái tim kích động của Ninh Đức Phát cũng dần dần lạnh xuống, ông ta hơi nghi ngờ một chút.
Phó Lĩnh có ý gì đây?
Lẽ nào lại có thể thất bại ư?
Không phải đã nói rằng vị Chu công tử kia rất ghê gớm sao?
“Đức Phát, tự thân tôi cũng khó bảo toàn rồi, nên không thể ra sức chuyện của Vạn Hưng nữa, Thiên Lĩnh của tôi. . .haiz! Chu công tử đã đi rồi, anh ta nói rằng tôi đã gây họa thì tự giải quyết! Tên kia có một chỗ dựa rất kinh khủng, đến cả Chu công tử cũng phải sợ. . .”
“Tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng cũng không còn cách nào, sau này, đừng liên hệ với tôi nữa, còn nữa, mối hôn sự kia. . . quên đi thôi!”
Hàn Phó Lĩnh nói xong thì thở dài, sau đó cúp điện thoại luôn.