Ừng ực!
Hàn Phó Lĩnh nuốt một ngụm nước bọt, tâm thần không chịu được mà rung động, lại cảm thấy hơi sợ hãi, tiếp đó, thì ông ta lại bắt đầu kích động, có thể tình cờ gặp một nhân vật như vậy thì cũng là một loại may mắn!
Ông ta vội vàng bước lên phía trước, đứng ở sau lưng Chu công tử, rồi lộ ra nụ cười nhiệt tình với người ngọc ở phía trước.
Chu Thâm nói với Hàn Phó Lĩnh: “Vị này là. . . Kỷ tiểu thư!”
“Kỷ tiểu thư, chào ngài!” Hàn Phó Lĩnh hơi khom người, nhiệt tình nói: “Tôi họ Hàn, là chủ tịch tập đoàn Thiên Lĩnh, đây là. . . danh thiếp của tôi!”
Ông ta lấy một tấm danh thiếp ra, rồi cung kính dâng lên bằng hai tay.
Kỷ Tư Tuyền hờ hững liếc mắt nhìn ông ta một chút, nàng cũng không nhận tấm danh thiếp.
Hàn Phó Lĩnh hơi giật mình, trong lòng cũng có chút hậm hực.
Kỷ Tư Tuyền lại ngước mắt lên nhìn Chu công tử kia, nói: “Chu Thâm, các anh đến đây tim ai?”
“Ah. . .” Chu Thâm hơi giật mình, ngẩng đầu quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, lại quay sang hỏi Hàn Phó Lĩnh: “Người đâu?”
Hàn Phó Lĩnh cũng ngẩng đầu nhìn bốn phía, bỗng nhiên, ông ta ánh mắt ông ta đọng lại, rồi kích động nói: “Chu công tử, người ở bên kia! Chính là chỗ đó, tên đó đang đến đây! Chính là tên nhãi đó!”
Ông ta nghiến răng, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào bóng người đang bước đi kia.
Chu Thâm cũng nhìn qua thì không khỏi ngẩn ngơ, hình như đã bị dung mạo kia làm cho động động, đến khi lấy lại tinh thần thì sắc mặt đã trầm xuống, trong cặp mắt hip lộ ra vài phần âm ngoan.
Anh ta chuẩn bị cho tên này một cái hạ mã uy để chấn nhiếp một phen, như vậy thì lát nữa sẽ nói chuyện dễ hơn.
Đợi người kia đi đến gần, anh ta bước nhanh về phía trước, đang định quát lên một tiếng, nhưng đúng lúc này, người kia không có nhìn anh ta, mà lại nhìn về phía hai người ngọc rồi mở miệng: “Kỷ tiểu thư, Tần tiểu thư, hai cô quen biết hai người này à?”
Chu Thâm nhất thời hơi giật mình, lời ra đến khóe miệng cũng đã bị anh ta nuốt trở lại.
Nghe giọng điệu của tên này, thì có vẻ như tên này quen biết Tư Tuyền và Tần tiểu thư này thì phải?
Có thể cũng chỉ là quen biết mà thôi! Cũng không có quan hệ gì!
Anh ta âm thầm nói, rồi không khỏi thở phào một hơi.
Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy Kỷ Tư Tuyền quay người lại, trên gương mặt xinh đẹp thanh lãnh của nàng lại xuất hiện một nụ cười rực rỡ, còn gọi một tiếng Diệp tiên sinh rất thân thiết, dáng vẻ này khiến cho anh ta hoàn toàn ngây người.
Kỷ Tư Tuyền cười nói: “Tôi biết người này, còn người này thì không nhận ra, bọn họ đến tìm anh à!”
“Đúng là đến tìm tôi!” Diệp Mặc đi qua, liếc mắt nhìn về phía Hàn Phó Lĩnh kia một chút, rồi lại nhìn về phía người thanh niên kia, cười nói: “Anh chính là. . . Chu công tử à? Tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Không có. . .không có gì!” Chu Thâm vội vàng lắc đầu, lại nhìn thoáng qua người ngọc bên cạnh, trong mắt đã có mấy phần kiêng kị.
Xem ra, tên này có quan hệ không tầm thường với Tư Tuyền, trước khi thăm dò ra được tầng quan hệ này, thì anh ta cũng không dám mở miệng.
“Vậy sao?” Lần này, đến lượt Diệp Mặc cảm thấy kỳ lạ.
Hàn Phó Lĩnh này nói chuyện điện thoại rất mạnh miệng cơ mà, chứng tỏ thân phận của vị Chu công tử này rất không tầm thường, địa vị cực lớn, mà tìm hắn thì chắc chắn là vì chuyện Thiên Lĩnh rồi, chắc là muốn hắn hạ hot search, thả cho Thiên Lĩnh một con đường, nhưng tại sao bây giờ gặp mặt lại nói không có gì?
Nhìn dáng vẻ này của Chu công tử, thì giống như là rất kiêng kị thứ gì đó thì phải?
Diệp Mặc quan sát một chút, lại nhìn Kỷ tiểu thư ở một bên thì liền bừng tỉnh.
Hàn Phó Lĩnh ở bên cạnh Chu công tử lại hơi khẩn trương, ông ta không hểu Chu công tử đang làm cái gì.
Hàn Phó Lĩnh nhỏ giọng kêu lên: “Chu công tử?”
Chu Thâm sầm mặt lại, hung hăng trừng mắt, còn lên tiếng trách mắng: “Im miệng!”
Hàn Phó Lĩnh rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.
“Không có việc gì là tốt nhất, tôi đi trước đây, Kỷ tiểu thư, Tần tiểu thư, hẹn gặp lại! Không cần tiễn, trưa mai tôi lại đến!” Diệp Mặc mỉm cười, chào tạm biết hai người Kỷ Tư Tuyền và Tần Nhã, rồi đi ra ngoài.
Kỷ Tư Tuyền đưa mắt nhìn Diệp Mặc ra ngoài, sau đó, nàng lại cau mày liếc mắt nhìn Chu Thâm, trên mặt nổi lên một vệt lạnh lẽo.
“Hai người. . . tìm anh ấy làm gì?”
Tất nhiên nàng cũng nhận ra hai người này tìm Diệp tiên sinh, chỉ sợ là không có chuyện gì tốt, chỉ là kiêng kị nàng, cho nên mới không dám nói ở trước mặt.
Lại nhớ đến những gì Diệp tiên sinh từng nói rằng có người đỏ mắt, mua hot search giội nước bẩn vào anh ấy, e rằng là hai người này rồi!
“Không có. . . không có gì!” Chu Thâm hoảng hốt vội vàng lắc đầu, nói: “Tư Tuyền, anh ta. . . anh ta có. . . có quan hệ gì với cô vậy?”
“Anh ấy là người của tôi! Anh chỉ cần nhớ kỹ điều này là được rồi, còn nữa, tôi đã nhập cổ phần vào sinh vật Thần Châu rồi, tôi không muốn nhìn thấy có người gây sự với sinh vật Thần Châu nữa, anh đã hiểu chưa?” Kỷ Tư Tuyền lạnh lùng mở miệng, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.
Sau khi Chu Thâm nghe xong thì toàn thân chấn động như bị ăn một chùy, hai con ngươi cũng mở to, tràn đầy vẻ kinh hãi đến cực hạn.
Anh ấy là người của tôi?
Câu nói này của Tư Tuyền có ý gì? Là ý như anh ta đang nghĩ sao?