Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1026 - Chương 1026: Lưu Gia Thành: Tên Điên!

Chương 1026: Lưu Gia Thành: Tên điên! Chương 1026: Lưu Gia Thành: Tên điên!

Lưu Gia Thành vẫn đang khoe khoang ở bên cạnh.

“Hiện giờ, giá trị của bức tranh này đã tăng lên nhiều, nếu mang ra đấu giá, thì ít nhất cũng phải 700 triệu!”

Khi anh ta quay đầu lại thì thấy thần sắc cô gái bên cạnh hơi là lạ, liền giật mình hỏi một câu: “Triệu tiểu thư, cô sao thế?”

“Không có gì!” Cô gái hơi do dự một chút, rồi vẫn lắc đầu một cái.

“Ừm!”

Lưu Gia Thành cũng không để ý, anh ta đang định tiếp tục giới thiệu bức tranh này, đúng lúc này, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên: “Ý của cô ấy là, bức tranh này có thể là hàng giả!”

Lưu Gia Thành nghe thấy thế thì không khỏi ngẩn ngơ, tiếp đó lại bật cười thành tiếng.

“Hàng giả? Ha ha! Nhà tôi mà có thể có hàng giả ư?”

Anh ta quay người, lạnh nhạt nhìn về phía người thanh niên đẹp trai kia, mặt đầy giễu cợt.

Tên này không biết thực lực của nhà anh ta, và ánh mắt của cha anh ta sao?

Cha anh ta không chỉ nhiều tiền, mà còn cực kỳ nổi tiếng trong lĩnh vực giám định nghệ thuật, nào có hàng giả nào có thể qua được mắt của cha anh ta chứ.

Hơn nữa, bức tranh này được mua từ phòng đấu giá nổi tiếng, nên đã được các chuyên gia kiểm định qua, làm sao có thể là giả được!

Lưu Gia Thành cười nhạo, nói với vẻ khinh thường: “Anh làm châu báu trang sức cơ mà, có hiểu tranh không?”

Cô gái ở bên cạnh cũng quay người nhìn qua, trong đôi mắt mê hoặc kia hiện lên vẻ kinh ngạc mãnh liệt.

“Hiểu sơ mà thôi!” Diệp Mặc cười, dạo bước đi đến gần để đánh giá bức tranh trên tường tỉ mỉ hơn.

“Ha ha!” Lưu Gia Thành lại cười to, “Theo tôi thì anh bị điên mới đúng! Hoặc là có bệnh thần kinh, đang yên đang lành lại muốn tìm cảm giác tồn tại à!”

Anh ta cảm thấy, tên này cố tình nói như vậy để khoe khoang trước mặt mỹ nữ mà thôi.

Diệp Mặc xem xét tỉ mỉ xong thì thu hồi ánh mắt, cười nói: “Tôi chỉ nói một sự thật thôi! Bức tranh này trăm phần trăm là giả!”

“Còn trăm phần trăm, thật sự là trò cười! Anh cho rằng mình là ai! Có tư cách gì mà nói đây là hàng giả! Anh biết gì về tranh không?” Lưu Gia Thành giận quá hóa cười, sắc mặt cũng đã đỏ lên.

Tên này, thật sự là ngu xuẩn!

Chỉ là đúng lúc tổng giám đốc Tằng có việc bận nên mới may mắn lấy được thư mời, lúc này mới may mắn được đến đây tham quan mà thôi, thế mà còn dám phát ngôn bừa bãi, nói nhà anh ta có hàng giả! Đây chẳng phải muốn đánh mặt nhà họ Lưu anh ta sao!

Diệp Mặc liếc mắt nhìn Lưu Gia Thành một cái, lạnh nhạt nói: “Không tin à? Vậy thì quên đi!”

Dù sao đây cũng là đồ sưu tầm của nhà họ Lưu, có phải hàng giả hay không cũng chẳng liên quan gì đến hắn, chẳng qua hắn có lòng tốt nên mới nhắc nhở một câu mà thôi.

“Quên đi? Làm sao có thể bỏ qua được chứ! Không phải anh đã nói rất tự tin rằng bức tranh này 100% là giả sao! Vậy thì được, anh có gan thì rạch một đường đi, tôi sẽ tìm người giám định, nếu như bức tranh này thật sự là giả, thì chuyện này sẽ bỏ qua, còn nếu như không phải, thì anh phải bồi thường theo giá thị trường!” Lưu Gia Thành lạnh giọng giễu cợt, toàn bộ quá trình đều là giễu cợt.

Anh ta nghĩ rằng, mình đe dọa như vậy thì tên này sẽ bị dọa sợ tè ra quần.

Nhưng ngay sau đso, anh ta lại ngẩn ngơ khi nghe thấy tên kia gật đầu rồi trả lời: “Cũng được!”

Khoảnh khắc đó, anh ta há hốc mồm, ngây người tại chỗ.

Tên này, bị điên rồi à?

Đây chính là bức tranh nổi tiếng có giá trị 600 triệu đấy!

Nếu như thật sự rạch một đường, vậy thì 600 sẽ bay mất! Coi như bán tên này đi, cũng có được nhiều tiền như vậy không?

Coi như là anh ta thì cũng không dám làm như vậy!

Cô gái ở bên cạnh cũng mở to đôi mắt xinh đẹp, nàng cũng ngây ngốc một chút, rồi lại cảm thấy rất khó tin.

Nàng cũng chỉ hơi nghi ngờ mòa thôi, chứ không khẳng định 100% đây là hàng giả, vậy thì anh chàng đẹp trai này dựa vào cái gì để chắc chắn? Chẳng may nhìn nhầm thì anh ta có bồi thường nổi không?

“Cũng không cần dao đâu!” Diệp Mặc nhìn ly nước trái cây trong tay, tiến lên một bước, rồi trước tiếp hắt lên.

Bức tranh này cũng không có kính pha lê bảo vệ, nên nước trái cây đã hắt thẳng vào bức tranh.

Lưu Gia Thành thấy thế thì toàn thân chấn động như gặp sét đánh, đôi mắt anh ta trợn trừng trừng, tràn đầy vẻ không dám tin, cô gái ở bên cạnh thì há hốc miệng, không nhịn được mà kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Cả hai người đều bị hành động của Diệp Mặc làm cho sợ hãi.

Lưu Gia Thành ngây người nửa ngày, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, toàn thân anh ta r un lên, thét lên một tiếng: “Tên điên! Tên điên này!”

Đây chính là báu vật của giới nghệ thuật đấy!

Vậy mà tên điên này lại dám ra tay thật!

“Anh. . . anh . . . chết chắc rồi! Anh chờ bồi thường tiền đi, không, chờ ngồi tù đi!” Lưu Gia Thành lại hét to, gương mặt đã đỏ bừng lên và vặn vẹo vì cực kỳ phẫn nộ.

Cô gái kia hơi chau mày, liếc mắt nhìn qua, rồi cũng hơi lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ thương hại.

Người này cũng xúc động quá rồi!

Đến cả nàng cũng không dám khẳng định đây là hàng giả, làm sao anh ta dám chứ!

Hơn nữa, với địa vị nhà họ Lưu, thì coi nhưu đây là hàng giả thì họ cũng sẽ không thừa nhận, giả cũng có thể biến thành thật, người này chết chắc rồi!

Bức tranh 600 triệu, anh ta nào bồi thường nổi chứ!

“Đáng tiếc cho một khuôn mặt đẹp như vậy!”

Nàng thì thào một câu, ánh mắt lại quét qua khuôn mặt đẹp trai kia thì hơi lắc đầu, nàng chỉ cảm thấy rất đáng tiếc.

Chẳng qua là, chuyện này cũng có quan hệ gì với nàng đâu!

Nàng lại lộ ra vẻ như xem kịch hay, còn đưa ly Champagne lên để nhấp một ngụm.

Bình Luận (0)
Comment