Sắc mặt của Diệp Mặc vẫn bình tĩnh như cũ.
Hắn nhìn về phía Lưu Gia Thành rồi cười hài hước, thần sắc tràn đầy khinh thường.
Lưu Gia Thành thấy dáng vẻ này của Diệp Mặc thì lập tức bị chọc giận, anh ta liền giống lên: “Bảo vệ! Bảo vệ đâu! Mau đến đây cho tôi, trông chừng người này, đừng để anh ta chạy, anh chờ đấy, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát!”
Lưu Gia Thành kích động móc điện thoại di động ra, đang định gọi điện báo cảnh sát đến bắt người.
Diệp Mặc cười nói: “Không phải nên tìm người giám định bức tranh này trước sao?”
Lưu Gia Thành cười nhạo: “Ôi! Đây chính là tranh thật, có gì phải giám định, vật sưu tầm nhà họ Lưu thì sao có thể là giả!”
“Vậy sao?” Diệp Mặc mỉm cười, lại quay đầu nhìn về phía bức tranh trên tường, trên mặt hắn hiện lên vẻ mỉa mai rất mãnh liệt.
Bộp bộp bộp!
Cùng với tiếng bước chân dồn dập, mấy nhân viên an ninh đã chạy như bay đến bên này.
Một số vị khách ở cách đó không xa cũng đang nhìn về phía bên này, còn bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
Đợi đến khi có người tiến lên hỏi một chút xong thì đều sợ ngây người, từng người từng người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Lại có người dám phá hủy một bức tranh 600 triệu?
Đây là người nào chứ!
Tại sao có thể có người điên như vậy chứ!
“Chính là người kia à?”
“Không nhìn ra đúng không!”
Bọn họ đều tập trung ánh mắt về bên này, rồi nhỏ giọng bàn luận, trong mắt họ đều hiện lên vẻ hơi nghi ngờ, khó hiểu, chấn động, kinh ngạc, đồng thời cũng có một chút thường hại.
Đây chính là 600 triệu đấy!
Coi như là phú nhị đại nhà nào đó thì cũng phải bồi thường đến xuất huyết rồi!
Một lát sau, có tiếng bước chân dồn dập ở một đầu hành lang, một người ông lão hơn 60 tuổi bước nhanh về phía này, thần sắc ông ta đã hơi kích động.
Ông ta vừa biết được tin, bức tranh mình yêu thích nhất đã bị người phá hủy.
Ông ta trợn trừng mắt lên, tức giận rít gào: “Là ai! Là ai làm!”
“Cha, chính là tê này!” Lưu Gia Thành tiến lên nghênh đón, rồi lại đưa tay chỉ về phía Diệp Mặc, phẫn nộ quát: “Tên này còn nói lung tung rằng đây là tranh giả! Theo con thì tên này chính là một tên điên!”
“Là người này à!”
Sau khi Lưu Hồng Nghiệp nghe xong thì nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.
Lưu Hồng Nghiệp nhìn chằm chằm một lúc rồi phẫn nộ quát lên: “Đây là ai?”
Lưu Gia Thành ở bên cạnh nói: “Cha, tên này là người châu báu Linh Tú, vị tổng giám đốc Tằng kia không rảnh, nên tên này đi thay!”
“Linh Tú? Là tổng giám đốc Tằng đúng không? Được lắm! Tôi đã gặp qua con bé đó, tại sao cô ta đó lại chọn một người như vậy tham gia buổi triển lãm này chứ, chuyện này, cô ta nhất định phải cho tôi một câu trả lời!” Lưu Hồng Nghiệp hít một hơi thật sâu, kiệt lực kiềm chế lửa giận trong lòng.
“Trả lời? Trả lời cái gì?” Diệp Mặc nghe thấy thế thì không khỏi cười nhạo.
Hắn liếc mắt nhìn về phía Lưu Hồng Nghiệp này, dò xét một phen rồi lộ ra vài phần khinh thường.
Lưu Hồng Nghiệp này khá nổi tiếng, thành danh vài chụp năm rồi, là một đại gia nổi tiếng Hương Giang, nhưng nơi này là Đế Kinh, không phải là nơi ông ta có thể thể hiện uy phong của mình.
Với lại, người này còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã làm ra vẻ hưng sư vấn tội rồi, xem gia lão già này làm người cũng chẳng ra sao ca!
“Cậu. . .” Lưu Hồng Nghiệp nghe thấy thế thì ngẩn ngơ giống như không dám tin vào tai mình, tên nhãi này lại dám nói chuyện với ông ta như thế sao?
Chẳng lẽ tên này không biết mình là ai?
Tên điên!
E rằng đây là một tên điên thật!
Lưu Hồng Nghiệp trừng mắt, lộ ra vài phần chán ghét, quát lên: “Mau ném tên này ra ngoài, Gia Thành, con báo cảnh sát chưa? Nhanh lên! Còn nữa, tranh thủ thời gian gọi người đi, xem có thể chữa trị bức tranh này không.”
Ông ta nói xong thì nhìn về bức tranh trên tường với vẻ thương tiếc.
Coi như bức tranh này chữa trị được, thì cũng không còn bao nhiêu giá trị.
Diệp Mặc lạnh lùng nói: “Một bức tranh giả mà thôi, có gì mà phải chữa với chả trị!” Trong lời nói của hắn còn mang theo vẻ châm chọc.
“Tranh giả cái gì! Đừng có nói hươu nói vượn! Bức tranh này làm sao có thể là hàng giả được!” Lưu Hồng Nghiệp gào thét, dường như đã nổi trận lôi đình.
Người bốn phía cũng xôn xao lên.
Bọn họ cũng không tin đây là hàng giả, với tài sản của nhà họ Lưu, và ánh mắt của ông Lưu đây, thì làm sao có thể mua một bức tranh giả chứ!
Diệp Mặc dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Không tin, thì tìm người giám định đi, chẳng phải sẽ rõ ràng sao!”
Lưu Hồng Nghiệp hừ nói: “Ôi! Không cần thiết phải làm như vậy, trước khu mua đã giám định rồi!”
Diệp Mặc lại nói: “Ông đã nói là giám định trước khi mua, nhưng ai có thể đảm bảo bức tranh ông mua chính là bức tranh đó, nói không chừng còn có thể bị người ta tráo đổi rồi cũng nên, vị Triệu tiểu thư này cũng đã nhận ra bức tranh này có vấn đề rồi!”
“Triệu tiểu thư?”
Lưu Hồng Nghiệp hơi giật mình, lần theo ánh mắt nhìn qua, thì sắc mặt ông ta chợt thay đổi.
Vị Triệu tiểu thư này rất nổi tiếng ở trong giới nghệ thuật với ánh mắt độc đáo của mình, ngay cả cô ấy cũng nhận ra vấn đề, vậy thì lẽ nào là thật?
Vị Triệu tiểu thư kia cười nói: “Tôi chưa từng nói đây là hàng giả, chỉ là ban nãy có chút nghi ngờ mà thôi!” Nàng trực tiếp loại bỏ mình ra khỏi vụ tranh chấp này.
Nàng cũng không muốn nhảy vào vũng nước đục này.