Lưu Gia Thành cười nhạo nói: “Nghe thấy chưa! Triệu tiểu thư cũng không nói đây là hàng giả, hoàn toàn là anh tự biên tự diễn mà thôi!”
Lưu Hồng Nghiệp thì nhíu mày, rồi lại nhìn về phía bức tranh trên tường.
Hơi nghi ngờ?
Chẳng lẽ bức tranh này có vấn đề thật?
Rất nhanh, lông mày ông ta liền giãn ra, lại cười.
Mặc kệ bức tranh này có vấn đề hay không, chuyện đó bây giờ đã không còn quan trọng, dù sao nó cũng đã bị phá hủy, kể cả nó là giả, thì cũng sẽ biến thành thật, bằng không thì mặt mũi Lưu Hồng Nghiệp ông ta biết đặt ở đâu!
Với thân phận của ông ta mà sưu tầm một bứ tranh giả, thì đó là một chuyện cực kỳ mất thể diện!
Lưu Hồng Nghiệp lại quay sang quát nhẹ với đám nhân viên an ninh: “Bức tranh này là thật, tên nhãi này chỉ nói hươu nói vượn mà thôi! Muốn nói gì thì đi nói với cảnh sát đi! Mau ném tên này ra ngoài, nhìn thấy là bực mình rồi!”
Mấy tên nhân viên an ninh đáp lời, rồi đang định xông lên.
Diệp Mặc nghịch cái ly trống không trong tay, không nhanh không chậm nói: “Ông chủ Lưu, ông muốn tôi bồi thường tiền cũng được, nhưng dù sao cũng phải giám định chứ! Bằng không thì tôi bồi thường kiểu gì!”
Lưu Hồng Nghiệp còn chưa kịp lên tiếng, thì Lưu Gia Thành ở bên cạnh đã mở miệng cười nói: “Ôi ôi! Anh bồi thường nổi sao!”
Đây chính là 600 triệu đấy!
Coi như người có tài sản vài tỷ, thì cũng không thể lấy nổi số tiền đó ra ngay lập tức, chứ đừng nói chỉ là một tên nhãi bình thường như vậy!
Bốn phía lại vang lên những tiếng cười.
Không ít người còn lộ ra vẻ cười nhạo báo.
Người này cũng quá mạnh miệng rồi đấy, chỉ là một nhân viên của châu báu Linh Tú mà thôi, cũng không phải người có tiền gì!
“Chỉ là 600 triệu mà thôi! Có gì mà nổi với không nổi chứ!” Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua, cười nghiền ngẫm nói: “Nếu như giám định ra là tranh thật, thì đừng nói là 600 triệu, tôi sẽ bồi thường cho ông 6 tỷ luôn!”
Lời này vừa rơi xuống, toàn bộ hành lang lập tức tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều nghe đến ngẩn ngơ, mặt mũi tràn đầy hoảng hốt và kinh ngạc.
Ngay sau đó, lại là những tiếng xôn xao.
6 tỷ?
Đây là tên điên thật rồi!
“Ha ha!” Lưu Gia Thành lại cười to lên, anh ta cảm thấy tên này càng ngày càng không hợp thói thường, đầu tiên là 600 triệu, bây giờ lại biến thành 6 tỷ!
Dù chém gió thì cũng phải có mức độ chứ!
Cho dù là Lưu Hồng Nghiệp cũng bật cười thành tiếng, ông ta cũng cảm thấy tên này thật sự rất buồn cười, giống như một tên hề vậy.
Cô gái kia cũng hơi cau mày, khóe miệng còn giật giật vài cái.
6 tỷ, tương đương với 1 tỷ đô la rồi!
“Thế nào? Không tin à?” Diệp Mặc nhìn quanh một vòng, lại nhìn về phía cha con nhà họ Lưu, cười nói: “Các người không tin thì có thể gọi điện thoại cho Tằng Uyển Vân để hỏi một chút, hoặc là đi hỏi thăm một chút cũng được, tôi họ Diệp, tên Mặc!”
Ánh mắt Diệp Mặc đảo qua mấy tên nhân viên an nình, thì lại nghĩ đến thứ gì đó, nên nói thêm: “À đúng rồi, các người còn có thể gọi điện thoại hỏi Ngô Diệu Long của Hoa Thiên An Phòng!”
Sau khi Lưu Gia Thành nghe xong thì chỉ cười nhạo: “Có gì mà phải hỏi chứ!”
Nghe giọng điệu của tên nhãi này cứ như là một nhân vật ghê gớm lắm vậy!
Lưu Hồng Nghiệp ở bên cạnh thì hơi nhíu mày.
Tất nhiên ông ta cũng không tin một tên nhãi ranh trẻ tuổi như vậy, thật sự là một nhân vật ghê gớm đến mức tiện tay là có thể móc 600 triệu ra, thậm chí là 6 tỷ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh, thậm chí là nước chảy môi trôi của tên nhãi này thì trong lòng ông ta cũng hơi thấp thỏm một chút.
Lưu Gia Thành nhìn thấy cha mình cầm điện thoại di động lên thì lập tức cười nói: “Cha, cha làm gì vậy? Lẽ nào cha định hỏi thật à? Cha đừng tin mấy lời hoang đường của tên này làm gì!”
“Điện thoại của tổng giám đốc Tằng? Để con tìm vậy! Cha, vừa hay gọi cho cô ta để đòi một câu trả lời cũng được! Con thấy tên này cũng không giống nhân viên của châu báu Linh Tú đâu, không phải là một tên mặt trắng nhỏ của tổng giám đốc Tằng đấy chứ!” Câu sau anh ta chỉ nói nhỏ.
Bên kia vừa nghe máy, Lưu Hồng Nghiệp đã hiện lên vẻ nghiêm nghị và cứng rắn, rồi quát lên, như kiểu đang muốn hỏi tội vậy.
“Alo! Tổng giám đốc Tằng à, tôi là Lưu Hồng Nghiệp! Tôi muốn hỏi một chút, cô đã đưa thư mời cho ai? Anh ta có chức vị gì?”
Nhưng ngay sau đó, ông ta lại ngẩn ngơ.
“Cái. . .cái gì? Anh ta. . . anh ta là ông chủ của cô á?” Ngẩn ngơ rất lâu, ông ta không khỏi bật thốt lên một câu, rồi quay đầu nhìn về phía người thanh niên đẹp trai kia với ánh mắt như cá chết.
Tên nhãi này lại là chủ tịch của châu báu Linh Tú!
Tên này mới bao nhiêu tuổi chứ!
Rõ ràng cũng chỉ mới 23 24 tuổi mà thôi!
Sau đó, sắc mặt ông ta hơi thay đổi, trong mặt hiện lên một vệt ngưng trọng.
Trẻ tuổi như vậy mà đã là ông chủ của châu báu Linh Tú, xem ra tên này cũng có chút địa vị và của cải.
Chẳng qua là, những gì tên này vừa nói cũng quá cuồng vọng, với số vốn liếng đó mà lập tức móc 600 triệu ra hoặc là 6 tỷ thì căn bản là không thể nào, cũng chỉ là thuận miệng chém gió mà thôi!
“Hoa Thiên An Phòng? Tên này lại có quan hệ gì với Hoa Thiên An Phòng đây?”
Sau đó, ông ta nghĩ đến gì đó thì hơi giật mình, lại gọi điện thoại cho bên phía Hoa Thiên An Phòng.