Bốn phía hành lang lại vang lên mộ trận xôn xao.
“Người này là ông chủ của Linh Tú?”
“Trẻ tuổi quá!”
Sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.
Rất nhanh, ánh mắt bọn họ cũng thay đổi, không còn chút khinh thường và giễu cợt nào nữa.
Châu báu Linh Tú bây giờ đã là một ngôi sao mới trong ngành, xu thế đã vượt qua các công ty lâu năm, nên tất nhiên người ông chủ này cũng có tài sản không ít, ít nhất thì tài sản gia tộc cũng phải có cấp bậc 10 tỷ.
Như vậy, móc 600 triệu ra cũng không phải việc gì khó.
Vị này chính là một phú nhị đại hàng thật giá thật!
Chẳng qua là, tuy người này có tiền, nhưng cử chỉ và hành động lại quá lỗ mãng, chỉ vì nghi ngờ bức tranh này là giả mà đã ra tay phá hủy rồi, chẳng may không đúng thì sao! Đây chính là 600 triệu đó.
Không ít người cũng oán thầm trong lòng.
Lưu Gia Thành ở bên cạnh cũng hơi kinh ngạc một chút, anh ta cũng cảm thấy rất khó tin.
Anh ta vẫn cho rằng, tên này chỉ là một nhân viên của châu báu Linh Tú mà thôi, thậm chí còn không có chức vị cao nữa là, nhưng mà không ngờ tên này lại là ông chủ, cũng là một phú nhị đại giống như anh ta.
Tiếp đó, anh ta lại bĩu thôi, cười khẩy nói: “Là ông chủ của châu báu Linh Tú thì sao, cũng vẫn là một tên ngu mà!”
Nếu như anh ta làm một chuyện ngu xuẩn như vứt 600 triệu qua cửa sổ thì cha anh ta cũng cầm gậy quất chết anh ta, chứ đừng nói là tên này chỉ có một cái châu báu Linh Tú mà thôi, so với nhà họ Lưu anh ta ở Hương Giang thì kém nhiều lắm.
Đúng lúc này, Lưu Gia Thành lại nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của cha mình.
“Gì. . .gì cơ?”
Giọng nói kia vô cùng bén nhọn, giống như là vừa nghe thấy được một chuyện gì đó rất kinh hãi nên không nhịn được mà thét lên vậy.
Lưu Gia Thành nghe thấy thế thì hơi giật mình, quay đầu lại nhìn cha mình thì không khỏi ngây dại.
Cha anh ta đang cứng đờ tại chỗ, tay vẫn cầm điện thoại di động, đôi mắt thì trợn tròn xoe.
Trong lúc nhất thời, anh ta cũng hơi mờ mịt.
Với thân phận và địa vị của cha, thì có chuyện gì có thể khiến cha kinh hãi như vậy chứu?
Chẳng lẽ tên này cũng có quan hệ với Hoa Thiên An Phòng sao?
Bốn phía lại vang lên một trận xôn xao, tất cả mọi người đều hiện lên vẻ nghi ngờ và kinh ngạc, lại không hiểu có chuyện gì mà khiến một đại gia nổi tiếng như Lưu Hồng Nghiệp phải giật mình như vậy?
Một lúc sau, Lưu Hồng Nghiệp mới hòa hoãn lại tinh thần, ông ta hút một hơi thật sâu, kiệt lực bình tình trở lại.
Nhưng hô hấp của ông ta vẫn còn hơi gấp rút.
“Người này. . . người này . . . là ông chủ của Hoa Thiên An Phòng!”
Một cái châu báu Linh Tú cũng có sức nặng không ít rồi, giờ thêm một cái công ty an ninh lớn nhất nước là Hoa Thiên An Phòng nữa, đến cùng tên này có lai lịch gì?
Hoa Thiên An Phòng khác với Linh Tú, nó là một công ty an ninh vệ sĩ, loại công ty này hết sức mẫn cảm, không có bối cảnh và thân phận thì không dám làm ngành này.
Xem ra tên nhãi này cũng không phải người bình thường rồi!
Lưu Hồng Nghiệp nghĩ đến đây thì trong lòng lại càng kiêng kị hơn.
“Cái. . . cái gì?” Lưu Gia Thành nghe thấy thế thì kêu lên thất thanh, sau đó thì lại ngẩn người ra.
Vị Triệu tiểu thư kia mở to đôi mắt mê hoặc, bên trong cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Mọi người ở bốn phía cũng thất thần một lúc, rồi lại xôn xao lên.
Một Linh Tú cũng không khiến cho bọn họ quá rung động, nhưng thêm một cái Hoa Thiên An Phòng thì lại khác, khiến cho thân phận người trẻ tuổi này là phủ thêm một sắc thái thần bí.
Mấy nhân viên anh ninh kia thì khẽ giật mình, sau đó lại vội vàng hoảng hốt lùi lại phía sau mấy bước, gương mặt đã hiện lên vẻ kính sợ.
“Ông chủ Lưu, bây giờ có thể tìm người giám định rồi chứ!” Diệp Mặc nhìn quanh một vòng, rồi lại nhìn về phía Lưu Hồng Nghiệp, cười khẽ nói: “Nếu như là hàng thật, tôi sẽ bồi thường 6 tỷ, ông thấy thế nào?”
Sau khi Lưu Hồng Nghiệp nghe xong thì trề môi một cái, rồi im lặng.
Trong lòng ông ta lại thấy hơi lo lắng bất an.
Vốn tưởng rằng đây là một tên điên, nhưng bây giờ xem ra nào phải tên điên chứ, chỉ sợ người này hoàn toàn chắc chắn nên mới dám ra tay phá hủy bức tranh, nếu như gọi người đến giám định thật, vậy thì mặt mũi của ông ta sẽ mất sạch.
Diệp Mặc lại cười nói: “Sao thế, ông chủ Lưu còn cảm thấy tôi không đền nổi à?”
“Không!” Lưu Hồng Nghiệp vội vàng lắc đầu, nụ cười đã có vài phần đắng chát.
Thực lực của người trẻ tuổi này không có gì để nghi ngờ cả, chắc hẳn cũng có lai lịch rất lớn, cũng không phải không thể móc được 6 tỷ.
Diệp Mặc cười nhạo: “Vậy thì tiến hành thôi!”
Lưu Hồng Nghiệp do dự một chút, rồi tiến lên vài bước, nhỏ giọng nói: “Diệp tiên sinh, chuyện này. . . có thể giải quyết riêng được hay không?”
“Sao thế, ông chủ Lưu sợ mất mặt à? Không phải ông rất tự tin với bức tranh của mình sao? Còn cả con trai ông cũng rất tự tin mà, còn mắng tôi là tên điên nữa, ban đầu, tranh là của nhà họ Lưu các ông, tôi cũng không muốn quan tâm, nhưng anh ta nhất định phải khích bác tôi, còn để tôi rạch bức tranh ra, nhưng tôi không có dao, nên đành phải dùng nước trái cây!” Diệp Mặc cười nhạo, hắn cũng chẳng thèm khách khí nữa.