Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1030 - Chương 1030: Lưu Hồng Nghiệp: Đến Cùng Có Lai Lịch Gì?

Chương 1030: Lưu Hồng Nghiệp: Đến cùng có lai lịch gì? Chương 1030: Lưu Hồng Nghiệp: Đến cùng có lai lịch gì?

Lưu Hồng Nghiệp nghe xong, khuôn mặt nhịn không được mà co quắp vài cái, rồi đỏ bừng lên.

Sau đó, lại quay người hung hăng trừng mắt nhìn về phía con trai mình.

Lưu Gia Thành lập tức cúi đâu xuống, nhưng vẻ mặt vẫn rất hậm hực.

“Bức tranh này sao có thể là giả chứ. . .” Anh ta còn nhỏ giọng lẩm bẩm, như đang rất tủi thân.

Lúc này, vị Triệu tiểu thư kia mở miệng nói: “Lưu lão tiên sinh, không bằng tìm một chỗ để tôi giám định một chút nhé!”

“Được được được” Lưu Hồng Nghiệp vội vàng gật đầu.

Sau đó, ông ta gọi người lấy bức tranh trên tường xuống, rồi mang vào một căn phòng.

Xua đám người đi, rồi ông ta mới cùng con trai đi vào phòng.

Đợi một lúc, ông ta đã không chịu nổi, mặt mũi tràn đầy lo lắng bất ân.

“Triệu tiểu thư, sao rồi?”

Vị Triệu tiểu thư kia kiểm tra cẩn thận một lượt, rồi trịnh trọng nói: “Bức tranh này. . . là hàng giả!”

Nàng nói xong còn ngước mắt lên nhìn người thanh niên bên cạnh.

Ban nãy, nàng chỉ hơi nghi ngờ một chút thôi, nhưng anh chàng đẹp trai này lại khẳng định, xem ra bản lãnh của anh ta cũng không nhỏ!

“Cái gì?” Lưu Hồng Nghiệp nghe thấy thế thì ngẩn ngơ, sắc mặt ông ta đã trắng bệch.

Đây chính là bức tranh 600 triệu đấy!

Hơn nữa, danh tiếng của anh ta còn quan trọng hơn tiền nhiều, việc này mà truyền ra ngoài, thì mặt mũi của ông ta sẽ mất sạch, sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!

Lưu Hồng Nghiệp lại nói với vẻ kích động, ông ta không muốn tin chuyện này là thật.

“Triệu tiểu thư, có phải cô nhầm rồi không? Bức tranh này, làm sao có thể là hàng giả được!”

Triệu tiểu thư cười nói: “Lưu tiên sinh, nếu như ông không tin thì có thể tìm người khác, nhưng e rằng kết quả cũng như nhau thôi, thủ pháp làm giả của bức tranh này rất cao siêu, người bình thường khó lòng nhận ra, nhưng loại tranh này thì không thể qua mắt được phòng đấu giá đâu, chắc là sau khi mua xong thì đã bị đánh tráo ở giai đoạn nào đó rồi!”

Sau đó, nàng lại cười một tiếng, nói với ý vị sâu xa: “Thời đại này, có rất nhiều trộm cướp, mà những tác phẩm nổi tiếng thế giới này, thì có rất nhiều rất nhiều người có ý đồ với nó!”

Nàng nói xong thì quay người nhìn thoáng qua bức tranh kia rồi thở dài đầy tiếc nuối.

Thật ra thì nàng cũng cảm thấy rất hứng thú với bức tran hnafy.

Sau khi Lưu Gia Thành nghe xong thì thân thể hơi run lên, sắc mặt đã tái đi vài phần.

Lại nhìn thoáng qua người thanh niên bên cạnh, mặt anh ta không nhịn được mà đỏ lên, lại có chút quần bách.

Tối nay, nhà họ Lưu anh ta không chỉ mất tiền, mà còn mất cả mặt nữa.

Với danh tiếng của nhà họ Lưu mà lại trưng bày một bức tranh giả cho mọi người xem, đây không phải là trò cười thì là gì!

……

Lưu Hồng Nghiệp nhiệt tình tiễn người ra ngoài.

“Diệp tiên sinh, đi thong thả!”

Mãi đến khi chiếc xe đi xa thì ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.

May mà không làm to chuyện, chỉ cần chuyện này không truyền ra ngoài, thì mặt mũi của ông ta vẫn được bảo vệ.

Lưu Hồng Nghiệp quay người lại, trừng mắt nhìn cái trai của mình, “Đang yên đang lành lại kích tên đó làm gì?”

“Con. . .” Lưu Gia Thành cảm thấy rất tủi thân, ngập ngừng rồi nói: “Con nào biết bức tranh đó là giả chứ! Còn nữa, giọng điệu của tên này rất huênh hoang, nên con mới chỉ đùa một câu, ai ngờ tên này lại làm thật!”

Lưu Hồng Nghiệp lại trừng mắt, rồi trách mắng: “Con thật là!”

Lưu Gia Thành tức giận nói: “Cha, tên này có lai lịch gì vậy? Không ngờ Hoa Thiên An Phòng cũng là của nhà tên này, chẳng qua là, tên này cũng quá cuồng vọng rồi! Con thấy tên này nói chuyện với cha mà chẳng khách khí chút nào, rõ ràng là không đặt cha vào mắt!”

Anh ta thừa nhận, tên kia có chút địa vị, nhưng dù sao cũng chỉ là một phú nhị đại, là đời con cháu thôi, vậy mà dám cuồng vọng như vậy ở trước mặt cha anh ta.

Lưu Hồng Nghiệp nghe thế cũng cau mày, trên mặt cũng lóe lên một tia không vui.

Tên kia hoàn toàn chính xác là hơi cuồng vọng!

Dù sao Lưu Hồng Nghiệp ông ta cũng là một người có danh tiếng, cho dù là cha tên nhãi kia đến thì cũng phải khách khí với ông ta, nhưng mà tên nhãi kia. . .

Nếu như không phải sợ tên nhãi này muốn làm to chuyện, sợ mất mặt, thì ông ta sẽ không khách khí như vậy rồi.

“Họ Diệp? Tên nhãi này, đến cùng có lai lịch gì đây?”

Ông ta lẩm bẩm một câu, suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại di động ra gửi vài tin nhắn.

Ông ta cũng có không ít bạn bè ở Đế Kinh, vừa hay hỏi thăm một chút.

Tên nhãi kia không phải rất cuồng sao, còn nói cái gì mà hỏi thăm một chút, vậy thì ông ta hỏi thăm một chút, để xem tên này là nhân vật nào, mà cũng dám cuồng vọng như vậy ở trước mặt ông ta!

“Hừ! Chỉ là một tên nhãi ranh mà thôi!”

Lưu Hồng Nghiệp để điện thoại di động xuống, quay người hừ một tiếng, rồi trực tiếp đi vào nhà.

“Đúng thế! Chỉ là một tên nhãi, không biết đã mọc đủ lông chưa nữa, hừ!” Lưu Gia Thành cũng mắng vài câu rồi đi vào theo.

Bình Luận (0)
Comment