Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1047 - Chương 1047: Quan Tuyết: Tiểu Hồng Này Thật Là!

Chương 1047: Quan Tuyết: Tiểu Hồng này thật là! Chương 1047: Quan Tuyết: Tiểu Hồng này thật là!

“Chị Quan, em nói thật đấy, vận động xong là sẽ khỏi ngay, với lại, nghe nói khi người ta bị sốt, thì chỗ đó sẽ không giống bình thường, sẽ nóng hơn. . .” Tiểu Hồng nói xong thì mặt mũi tràn đầy hưng phấn?

“Cái. . .cái gì nóng?” Quan Tuyết mờ mịt hỏi lại.

Nàng đang đau đầu chóng mặt, nên vẫn chưa kịp nảy số.

Chờ Tiểu Hồng cúi người nói nhro vài câu, thì nàng mới lập tức giật mình, rồi đỏ bừng cả mặt.

“Em. . .! Em xem mấy thứ này ở đâu!” Nàng cắn đôi môi đỏ, trách mắng: “Toàn xem lung ta lung tung gì không biết!”

“Mấy thứ này đều là thật mà!” Tiểu Hồng vẫn cười hì hì như cũ, “Chị Quan, chị có khát không, em đi đun nước cho chị nhé!” Cô nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.

“Thật là!”

Quan Tuyết lại quở trách vài câu, rồi ngẩng đầu, đè lên trán, chỉ cảm thấy càng khó chịu hơn.

Nàng nằm xuống, chợp mắt một lúc, khi nàng đang mơ mơ màng màng, lại có những suy nghĩ miên man, trong đầu thinh thoảng lại lóe lên một số hình ảnh khiến người ta xấu hổ, làm cho gương mặt vốn đã đỏ bừng của nàng, lại càng đỏ hơn, càng nóng hơn.

Đến cả cơ thể cũng càng nóng hơn.

Một lát sau, Tiểu Hồng mang nước về, ngồi một lát rồi đi ra ngoài, trong này quá nóng, cô không chịu nổi, nên ra phòng khách ngồi điều hòa.

“Bao giờ anh ta mới đến nhỉ?”

“Không được! Phải dậy, tắm rửa một cái, người toàn mồ hôi là mồ hôi!”

Nàng trở mình, thấy toàn thân đều là mồ hôi sền sệt, như vậy làm sao dám gặp ai.

Quan Tuyết cố gắng chống người đứng lên, rồi bước những bước lung la lung lay về phía nhà tắm.

Nàng đẩy mái tóc ướt sũng mồ hôi ở trên trán, lại đưa tay cởi quần áo.

Sau đó, vặn nước ấm, lấy khăn mặt rồi lau người.

Những động tác rất đơn giản lúc bình thường, nhưng giờ lại trở nên hơi khó khăn, nàng chỉ lau lau chà chà một lúc thì đã cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, bỏ ra khoảng hơn 10 phút đồng hồ, mới miễn cưỡng lau người, kỳ cọ một lần.

Nàng vừa ra khỏi nhà tắm, vẫn đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng động ở phòng khách, liền cầm khăn lau tóc vừa đi ra.

“Tiểu Hồng?”

Vừa ra đến phòng khách, nàng đã bị hơi lạnh đánh tới làm cho run rẩy.

“Lạnh quá!”

Ngay sau đó, nàng nhấc mắt lên, nhìn thấy một bóng người, nhưng tầm mắt của nàng khá mơ hồ, nên không nhìn rõ lắm, nàng cũng không để ý.

“Tiểu Hồng vừa chạy ra ngoài rồi, nói là đi thua đồ ăn!”

“A! Mua đồ ăn gì?” Nàng vô thức trả lời, vẫn chưa phát giác ra có gì không đúng.

“Tôi bảo cô ấy mua gì cũng được!”

Nàng lại ồ một tiếng, một giây sau, nàng mới ý thức được gì đó, nên toàn thân liền cứng đờ lại, nàng ngây người trọn vẹn mười mấy giây, rồi mới quay người trở về phòng ngủ.

Nàng đi về phía tủ quần áo với gương mặt đờ đẫn, còn quên không đóng cửa phòng ngủ luôn, nàng tùy tiện cầm một bộ đồ ngủ rồi mặc vào, sau đó mới chui lên giường.

Đầu nàng vẫn còn hơi hỗn loạn và mông lung, giống như những gì vừa xảy ra chỉ là nằm mơ, chứ không phải là sự thật.

Nhưng khuôn mặt càng ngày càng đỏ của nàng lại vùi sâu vào trong gối.

Phòng khách, Diệp Mặc cứng đờ tại chỗ, rồi cười gượng một tiếng.

Tiểu Hồng vừa nhìn thấy hắn đến đã mượn cớ đi mua đùa ăn để chạy ra ngoài, khi đi ra ngoài thì ánh mắt còn hơi là lạ, khi đó hắn còn đang không hiểu vì sao, bây giờ thì đã hiểu rồi.

Một lúc sau, Diệp Mặc mới thu nhiếp tinh thần.

Hắn quan sát bốn phía một chút.

Căn nhà này cũng khá rộng rãi, nội thất cũng rất hào hoa, cũng coi như là một khu nhà cao cấp.

Nhưng mà cũng đúng, ngày xưa Quan Tuyết là một người chế tác rất giỏi ở Thời Đại, cũng kiếm được không ít tiền, hơn nữa lại còn mua từ sớm, khi đó giá nhà rẻ hơn bây giờ nhiều.

“Không tệ lắm!”

Diệp Mặc gật gù, đi vào bếp xem một chút, lúc này mới trở về lấy thuốc mình mang đến, đây là hắn cố tình đi Nhân Hoa để lấy thuốc.

“Khám cho cô ấy trước đi vậy!”

Diệp Mặc do dự một lúc, rồi đi về phía phòng ngủ, gõ cái cửa đang nửa đóng nửa mở.

“Cốc cốc!”

Người ngọc nghe thấy tiếng gõ cửa thì giật mình, vô thức kéo chăn lên, để che kín cơ thể của mình hơn chút nữa.

Sau đó, nàng hô nhỏ một tiếng: “Vào đi!”

Diệp Mặc đẩy cửa đi vào.

“Sao rồi?”

Trong phòng có một mùi thơm nhàn nhạt, hết sức dễ chịu, cộng thêm cỗ mùi thơm trên cơ thể của nàng, trộn lẫn mùi mồ hôi nhàn nhạt, khiến người ta ngứa ngáy.

Lại xem nội thất, thì được trang trí khá ấm áp, có một loại phong cách của thiếu nữ trẻ tuổi.

“Cũng được… chỉ là hơi chóng mặt, với hơi sốt!”

Quan Tuyết bỗng nhiên hơi chuyển cơ thể, đem gương mặt rút ra khỏi gối.

Gương mặt của nàng vẫn đỏ rực, hết sức kiều diễm, cũng không biết là do sốt hay là do xấu hổ.

Đến cả cái cổ trắng ngần cũng bị nhiễm lên một tầng đỏ ửng.

Diệp Mặc đi qua, nhẹ nhàng nói: “Tôi xem cho cô một chút nhé!”

“Xem? Xem cái gì?”

Quan Tuyết khẽ giật mình, ngập ngừng nói, trong đôi mắt đẹp của nàng lấp lóe lên những tia bối rối.

Cậu em trai này, không phải muốn. . .

Bình Luận (0)
Comment