Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1048 - Chương 1048: Quan Tuyết: Mình Càng Đang Bị Sốt Mà!

Chương 1048: Quan Tuyết: Mình càng đang bị sốt mà! Chương 1048: Quan Tuyết: Mình càng đang bị sốt mà!

Trái tim nàng nhất thời đập loạn lên, càng đập càng nhanh, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mình đã mềm nhũn ra, một loại cảm giác tê dại như điện giật đã lan tràn toàn thân.

Đầu nàng cũng rối hết cả lên, không thể suy nghĩ rõ ràng.

Như vậy. . . không thích hợp lắm!

Nàng. . . nàng còn đang bị sốt mà! (Không sốt thì được à! )

Nhưng sau đó, nàng lại nhớ đến những lời Tiểu Hồng nói ban nãy, khuôn mặt lại càng đỏ lên, chỉ cảm thấy một mảnh nóng bừng, đến cả thân thể cũng bắt đầu khô nóng khó nhịn.

Nàng cắn môi đỏ, trong lúc nhất thời lại tâm loạn như ma, không biết làm như nào cho phải.

Đối với cậu em trai này, nàng vẫn rất có thiện cảm, tuy rằng trước kia anh ta hơi khốn khiếp, nàng cũng mắng qua vài lần rồi, nhưng đó đều là quá khứ, đều là khi mới quen, nhưng không biết từ khi nào, mà cậu em trai này đã chiếm cứ một vị trí tương đối cao ở trong lòng nàng.

Diệp Mặc cười nói: “Xem bệnh cho cô!”

“A?” Quan Tuyết nhất thời sững sờ, đôi mắt đẹp mở to tràn đầy kinh ngạc.

“Xem. . .xem bệnh?” Gương mặt nàng hiện lên vẻ mờ mịt.

“Đúng thế!” Diệp Mặc mỉm cười, cúi người, đưa tay sờ lên trán của nàng.

Bàn tay hắn liền thấy một mảnh nóng hổi.

Diệp Mặc nói khẽ: “Đưa tay ra đây!”

“Ừm!” Nàng hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn làm theo, vươn cánh tay ngọc từ trong chăn ra.

Diệp Mặc ngồi xuống, bắt mạch cho nàng.

Người ngọc hơi nhăn mày, đôi mắt đẹp lại rất bình tĩnh, nhìn vào bóng lưng rộng lớn của người trước mặt đến thất thần.

Anh ta thật sự biết khám bệnh sao?

Hay là. . . mượn cớ này để cầm tay mình!

Nàng bỗng nhiên cắn răng một cái, âm thầm hầm hừ nói: “Hừ! Nhất định là mượn cớ rồi!”

Hiện giờ mượn cớ để sờ soạng tay, lát nữa cũng không biết sẽ sờ chỗ nào! Trước kia mình không nhận ra, anh ta lại lưu manh như vậy! Quả nhiên đàn ông đều như nhau!

Một lát sau, Diệp Mặc buông tay ra, nghiêm mặt nói: “Cơ thể của cô hơi yếu đấy!”

“A?” Quan Tuyết nghe xong thì khẽ giật mình.

Cậu em trai này không phải đang đùa giỡn mình sao, tại sao bỗng nhiên lại giả vờ chững chạc đàng hoàng rồi?

Nàng bướng bỉnh nói: “Tôi . . . vẫn bình thường mà! Chỉ bị cảm mà thôi!”

Tuy rằng nàng hơi nhiều tuổi, đã qua 30, không thể so sánh với những cô gái trẻ tuổi kia, nhưng nói thế nào thì nàng cũng không quá kém mà!

Diệp Mặc hơi lắc đầu, trịnh trọng nói: “Cơ thể của cô hơi yếu, nếu như đi khám bệnh ở bệnh viện thì chắc chắn sẽ kiểm tra ra không ít bệnh vặt, là do thức đêm nhiều qua đấy!”

Quan Tuyết hơi giật mình, “Anh . . . anh đừng nói lung tung!”

“Tôi gạt cô làm gì!” Diệp Mặc thấy thế liền bật cười, “Nhưng mà cũng không nghiêm trọng đâu, không có vấn đề, điều trị một thời gian là được, tôi kê cho cô đơn thuốc, uống một thời gian, lại cho cô một kỳ nghỉ để cô nghỉ ngơi cho tốt!”

Dù sao nhiệm vụ thăng cấp đã hoàn thành, nên không cần nàng bận rộn như vậy nữa.

“A!” Quan Tuyết lúng túng đáp lời, nàng đang định hỏi Diệp Mặc định kê thuốc gì, thì chỉ thấy Diệp Mặc đã đứng dậy.

“Cố nằm nghỉ tiếp đi! Tôi đi lấy thuốc cho cô!”

Diệp Mặc nói xong thì đi ra ngoài.

Quan Tuyết nhất thời sửng sốt, bỗng nhiên lại thấy rất quẫn bách.

Xem ra cậu em trai này không phải đùa giỡn mình thật, mà chỉ là do mình nghĩ nhiều mà thôi.

Hừ!

Sau đó, nàng lại nhíu trước mũi ngọc tinh xảo một cái, nàng cảm thấy rất tức giận, chẳng lẽ mình không có mị lực sao? Tại sao anh ta lại không có chút ý nghĩ nào?

Diệp Mặc lấy thuốc xong quay lại thì nàng vẫn còn tức giận.

Nàng quay người vào trong, hừ nói: “Ừ! Anh để đó là được, tự tôi biết uống, không cần anh đút!”

Diệp Mặc ngây ra một lúc, hắn không hiểu gì cả.

“Vậy. . .được rồi!” Diệp Mặc hơi chần chờ một chút, rồi đặt thuốc lên đầu giường, rồi đi ra ngoài, khép cửa lại.

Quan Tuyết nâng người dậy, nhìn về phía cửa một chút, lại hừ nói: “Cậu em trai thối này!”

Nàng vén chăn lên, cố gắng cầm lấy thuốc ở bên đầu giường, nhét vào miệng, lại uống thêm một ngụm nước.

Nàng uống thuốc xong thì ngây người một lúc lâu.

Bỗng nhiên, nàng nhớ đến gì đó, liền cúi đầu nhìn xuống, gương mặt xinh đẹp long lanh thành thục lại nóng lên, kiều diễm ướt át.

“Lợi cho anh rồi!” Nàng lại hừ một tiếng, rồi nắm chặt đồ ngủ, che đi những đường cong uyển chuyển thành thục của mình.

Hơn nửa tiếng sau, Tiểu Hồng mới quay lại, còn mang về không ít đồ ăn, cô đặt đồ ăn lên bàn rồi đi vào phòng ngủ.

“Chị Quan!”

Tiểu Hồng ngồi xuống đầu giường, cười hì hì nói: “Sao rồi?”

“Sao rồi cái gì?” Quan Tuyết tức giận trừng mắt với Tiểu Hồng, nếu như nàng còn có sức lực, thì khẳng định phải hung hăng gõ đầu của Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng nói với ý vị sâu xa: “Có . . . phát sinh gì đó hay không?”

Quan Tuyết hơi chột dạ, nhưng hầm hừ nói: “Em cho rằng anh ta là cầm thú à! Chị. . . chị còn đang sốt đây này!”

“Cũng đúng nha! Tiếc thật!” Tiểu Hồng gật đầu, dáng vẻ như rất tiếc nuối.

Quan Tuyết khẽ cắn răng, tức giận nói: “Tiếc cái đầu của em!”

Tất cả đều tại Tiểu Hồng này hại nàng chịu xấu hổ như vậy!

Bình Luận (0)
Comment