Tiểu Hồng lại kích động nói: “Chị Quan, em mua rất nhiều đồ ăn! Chủ tịch Diệp nói là để anh ấy làm, tài nghệ của chủ tịch thì không cần phải bàn rồi! Trước kia em thường xuyên xem video làm cơm của anh ấy, chắc chắn là ăn rất ngon!”
Cô chính là fan trung thành nhất của chủ tịch Diệp, cũng là một trong những fan hâm mộ đầu tiên.
Quan Tuyết trách mắng: “Em chỉ mua thức ăn rồi ngồi đợi ăn mà không ngại à! Mau đi ra ngoài giúp đỡ đi, chị không muốn ăn lắm, em bảo anh ta làm ít thôi, chị không ăn được nhiều đâu, tùy tiện một chút là được!”
“Được được! Em ra ngoài trợ giúp đây! Trong này quá nóng, em còn không thèm ngồi ý chứ!” Tiểu Hồng đứng dậy đi ra ngoài luôn.
Cửa khép hờ, Quan Tuyết vẫn có thể nghe thấy những âm thanh đinh đinh đang đang bên ngoài, còn có mùi dầu khói và mùi thơm của thức ăn bay vào khiến cho nàng hơi run lên.
Nàng nằm ở đó, ánh mắt trở nên nhu hòa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười rực rỡ.
Nàng đã quen sống một mình, cái nhà này luôn luôn vắng lạnh, rất ít khi náo nhiệt như vậy, loại cảm giác này tốt đến bất ngờ.
“Cậu em trai này thật tốt!”
Nàng ngửi mùi thơm, lẩm bẩm một câu, đôi mắt đẹp từ từ khép lại, mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
“Ừm! Ngon quá!”
Tốc độ ra đũa của Tiểu Hồng rất nhanh, liên tục nhét thức ăn vào miệng, ăn như hổ đói.
Quan Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì đặt thìa cháo xuống, lắc đầu bất đắc dĩ.
“Em ăn chậm thôi!”
Sao ăn như kiểu đã nhịn đói mười ngày nửa tháng, hoặc là chưa được ăn một bữa no bao giờ thế.
Tiểu Hồng nuốt một miếng thịt to xuống, lau lau miệng rồi lầm bầm: “Ngon quá mà!”
Quan Tuyết lại lắc đầu bất đắc dĩ.
Có điều, tay nghề của cậu em trai này đúng là lợi hại thật, lợi hại đến mức khó tin!
Nàng bị cảm mạo nên miệng nhạt thếch, vốn còn tưởng rằng sẽ ăn không vô, nhưng bát chào này lại làm cho nàng kinh ngạc, thuận tiện còn ăn không ít đồ ăn trên bàn.
Khi hai cô gái ăn no say thì Diệp Mặc mới quay lại.
Sau khi làm cơm xong hắn đã đi mua thuốc, còn cố ý đi mua mấy dụng cụ nấu thuốc.
“Cô nhớ phải uống thuốc nhé, ngày nào cũng phải uống đấy!”
Quan Tuyết vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì mặt đã đỏ lên, chỉ dám liếc mắt nhìn qua rồi dời mắt đi ngay, “Ừm!”
Diệp Mặc để thuốc xuống, mỉm cười nói: “Vậy. . .tôi đi trước nhé!” Nói xong liền quay người đi ra cửa.
Tiểu Hồng vội vàng đứng dậy, tiễn Diệp Mặc ra ngoài.
“Chú tịch Diệp, đi thong thả!”
Tiểu Hồng quay lại, liếc nhìn túi thuốc rồi nói: “Chị Quan, chị nói thuốc này có uống được không? Ban nãy chủ tịch Diệp nói với em là anh ấy là bác sĩ, anh ấy lợi hại như thế sao? Còn biết khám bệnh nữa, còn cái gì anh ấy không biết không?”
Quan Tuyết hơi nhăn mày, lẩm bẩm: “Chắc là vẫn uống được thôi!”
Nàng nhớ là bệnh viện Nhân Hoa kia cũng là của Diệp Mặc.
Tiểu Hồng lại nói: “Chị Quan, chị nói xem, nếu như ngày nào chị cũng ôm thì tốt biết bao, vậy thì em có thể ăn ké cơm rồi!”
“Em thật là!” Quan Tuyết lườm một cái, tức giận nói: “Còn không đi nấu thuốc đi, có tin chị sa thải em hay không!”
Tiểu Hồng nhất thời lè lưỡi một cái, hậm hực cười một tiếng, rồi ngoan ngoãn đi nấu thuốc.
Diệp Mặc đi xuống, leo lên xe, hắn gọi điện thoại cho dì Vân trước để hỏi thăm bọn nhỏ, lúc này mới đi đến khánh sạn Duyệt Vân Trang, chạng vạng tối thì trở về phòng làm việc, dẫn bọn nhỏ đi đến biệt thự nhà họ Tô.
Giữa trưa ngày hôm sau.
Diệp Mặc vừa làm thức ăn bổ sung cho bọn nhỏ xong, chuẩn bị dẫn bọn nhỏ ra ngoài đi dạo, thì liền nhận được tin nhắn của Hoàng Y Y.
“Anh họ, anh rảnh không?”
“Có chuyện gì à?” Diệp Mặc trả lời rất nhanh.
Hoàng Y Y trả lời: “Có chuyện muốn tìm anh giúp đỡ, không phải em, mà là một người bạn học của em gặp rắc rối!”
“Rắc rối gì?”
“Ai nha! Nói qua điện thoại không rõ, em dẫn cô ấy đến nói trước mặt luôn nhé?”
“Cũng được!” Diệp Mặc trả lời.
Hắn nhíu mày, nhỏ giọng thầm thì: “Con bé này không chọc họa gì đấy chứ!”
Nhưng mà nghĩ lại một chút, con bé này vẫn là sinh viên, cũng không chọc được họa gì quá lớn, lần duy nhất tìm hắn giúp đỡ, chính vụng trộm đi chơi bar với bạn, rồi bị người khác dây dưa nên mới gọi hắn đến đón.
Diệp Mặc mang hai đứa bé ra ngoài đi dạo một lúc, trở về thì chờ khoảng tầm 10 phút, chuông cửa liền vang lên.
Diệp Mặc liền đứng dậy đi mở cửa.
Trước cửa, có ba bóng người, cả ba đều là thiếu nữ 18 19 tuổi, thanh xuân dào dạt, đáng yêu động lòng người.
Hoàng Y Y mặc một chiếc váy màu xanh da trời, dung mạo xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, trên vai còn có một chiếc túi xách rất thời tràng, nhưng không biết vì sao, bên cạnh còn có một người ngọc càng xinh đẹp hơn, nên cô liền mờ nhạt đi vài phần.
Thiếu nữ bên cạnh Hoàng Y Y mặc một chiếc váy trắng, dáng người cao gầy thon dài, đường cong bay bổng, uyển chuyển tinh tế, đã có vài phần gợi cảm và thành thục.
Nhất là mấy chỗ đẫy đà thì đã có quy mô sừng sững kinh người.
Chiếc váy là kiểu đeo dây, để lộ ra bờ vài trắng như tuyết, đôi tay trắng nhạt, da thịt mềm mại và bóng loáng như sữa bò.
Dưới làn váy là một đôi chân thon dài, khi khép lại thì không có chút khe hở nào, rất hấp dẫn ánh mắt.
Gương mặt của nàng cực kỳ xinh đẹp, thanh thuần ngọt ngào, mái tóc đen như gấm nhẹ nhàng bay múa mỗi khí gió thổi qua, chiếc váy cũng tung bay, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Ánh mắt của Diệp Mặc dừng lại trên người Khương Thi Vận một lát, rồi mới nhìn về phía sau.
Thiếu nữ đằng sau mặc một chiếc váy đen, dáng người khá cao, dung mạo thì tất nhiên không bằng cô bạn thân này của Y Y, nhưng cũng coi như là xinh đẹp, là một mỹ nữ, ăn mặc cũng khá thời thượng.