“Không có lai lịch gì! Chỉ là kiếm được một món tiền nhỏ mà thôi!” Tống Văn Kiệt nói: “Anh Tôn, ban nãy anh nên gõ tên này một khoản một đúng, haiz! Biết thế thì em đã đến sớm hơn một chút rồi!”
Tôn Đông Hải mỉm cười, gật đầu, cũng không nghi ngờ gì.
Đáy lòng anh ta cũng thở phào một hơi.
Ban nãy, khi đối mặt với tên kia thì anh ta vẫn luôn hơi lo lắng bất an, anh ta còn đang nghĩ, tên kia có địa vị gì rất lớn hay không, nhưng bây giờ nghe Văn Kiệt nói thế, thì anh ta cũng an tâm.
“Coi như tên đó may mắn đi! Nếu như cậu đến sớm hơn, thì anh nhất định gõ thêm một mớ nữa cho cậu hả giận, thôi, đi đi đi, đi vào ngồi thôi!” Tôn Đông Hải hét to, rồi dẫn đầu đi vào, anh ta còn duỗi tay, khoác lên vai Tống Văn Kiệt.
“Đợi lát nữa đi ăn cơm, ăn xong lại về uống rượu, hôm nay có mấy người mới rất xinh đẹp, cậu có muốn thử một chút hay không?”
“Được!” Tống Văn Kiệt cười to, gương mặt đầy sốt ruột, anh ta đã ném chuyện không thoải mái vừa xong ra khỏi đầu rồi.
Diệp Mặc rời khỏi quán karaoke thì lên xe.
Hắn trầm ngâm một lát rồi cầm điện thoại di động lên gọi mấy cuộc, dò xét nội tình của Tôn Đông Hải này, rồi lại để người đi tra quán karaoke này, và cả truyền thông Thiên Tỳ kia nữa.
Sau đó, hắn lại gọi một cuộc điện thoại cho vị phóng viên Hứa kia.
Sắp xếp xong tất cả, Diệp Mặc trực tiếp trở về phòng làm việc.
Hoàng Y Y nghe Diệp Mặc nói đơn giản một lần, không khỏi kinh ngạc nói: “Anh họ, sao rồi? A? Anh còn trả tiền cho bọn họ? Anh trả tiền làm gì chứ?”
Số tiền này đối với anh họ chẳng đáng là gì, nhưng mà, đây không phải để cho bọn khốn đó kiếm lợi sao!
Hoàng Y Y còn tưởng rằng, anh họ mình sẽ tìm quan hệ, hoặc dứt khoát tìm một đám luật sư lợi hại nào đó để kiện cáo đối phương, không ngờ anh ta lại trực tiếp trả tiền cho đám khốn kia.
Thiếu nữ váy đen ở bên cạnh nghe thấy thế thì không khỏi co quắp lên.
Diệp Mặc cười nói: “Chút tiền mà thôi, không có gì, em yên tâm đi, bọn họ sẽ không chiếm được lợi lộc gì đâu!”
“Được rồi!” Hoàng Y Y cũng không nhiều lời nữa.
Diệp Mặc nhận hai đứa bé, cười nói: “Được rồi, các em cứ về trước đi! Không sao đâu!”
“Vâng!” Hoàng Y Y đứng dậy, “Vậy bọn em đi trước nhé, Thi Vận, Y Đình, bọn mình đi thôi!” Cô nói một câu, rồi đưa tay kéo người ngọc bên cạnh đang có chút không nỡ kia, đi ra cửa.
Ba người rời khỏi phòng làm việc thì gọi xe.
Vừa ngồi lên xe, thiếu nữ váy đen hơi do dự một chút, rồi quay người, mở miệng nói: “Y Y, anh họ của bạn. . .”
“Ai nha! Không có việc gì đâu!” Hoàng Y Y ngồi ở phía sau, khoát tay chặn lại, cười toe toét nói: “Anh họ mình rất nhiều tiền, chút tiền ấy không tính là gì cả!”
“Thế nhưng mà, mình vẫn băn khoăn. . .” Thiếu nữ áo đen gượng cười.
Đây chính là mấy triệu đấy!
Tuy anh họ của Y Y rất giàu, nhưng mà chuyện này. . . cũng quá hào phóng rồi, chính mình và anh ấy không có quan hệ gì, hơn nữa, có vẻ như anh ấy cũng không có hứng thú gì với mình, nên chắc chắn không phải vì thân thể của mình.
Cô tự nhận mình cũng có chút tư sắc, thế nhưng mà, so sánh với vị hoa khôi Khương Thi Vận này thì vẫn kém xa, căn bản không cách nào so sánh được.
Cô cũng nhận ra, hoa khôi Khương Thi Vận cũng có ý tứ với vị kia.
“Không sao đâu!” Hoàng Y Y cười nói: “Anh họ mình cực kỳ tốt! Rất thích giúp người làm niềm vui, mà số tiền ấy coi như làm việc tốt là được rồi, bạn cũng không cần để ý, sao thế, bạn còn muốn lấy thân báo đáp à!”
“Không có. . . không có. . .” Thiếu nữ váy đen nhất thời đỏ mặt, vội vàng lắc đầu.
Nếu như không có Khương Thi Vận ở đây, thì có lẽ cô còn có can đảm như vậy, dù sao anh họ của Y Y cũng rất đẹp trai, lại cực kỳ nhiều tiền, có ai không động lòng chứ, nhưng có Khương Thi Vận ở đây, thì cô cũng không dám, sợ mất mặt.
Hoàng Y Y cười toe toét nói: “Vậy không phải xong rồi sao!”
Khương Thi Vận ngồi bên cạnh, bỗng nhiên nhếch miệng, cười nói: “Anh ấy, rất tốt!”
Trong lòng nàng thì anh ấy vốn đã không tầm thường rồi, mỗi lần nàng nhìn thấy anh ấy, thì giống như toàn thân anh ấy đều đang tỏa sáng, vô cùng lóa mắt, khiến cho tim nàng đập thình thịch, hiện giờ, loại ánh sáng đó ở trên người anh ấy lại càng mạnh hơn mấy phần.
Không chỉ là yêu thích, ái mộ, mà còn có chút sùng bái. . .
“Đó là đương nhiên, anh ta họ của mình dĩ nhiên phải tốt rồi!” Hoàng Y Y cười hì hì nói, gương mặt đầy kiêu ngạo.
Lại nhìn vẻ mặt này của Khương Thi Vận thì cô lại cười.
Thi Vận luôn miệng nói một đằng nhưng lòng lại nghĩ một nẻo, còn nói cái gì mà không thích, không có ý với anh họ, nhưng chút tâm tư thiếu nữ đó, có ai mà không nhìn ra nhữ! Có nhiều lúc, cô còn chẳng muốn vạch trần luôn!
Sau đó, Hoàng Y Y lại hừ nói: “Anh họ không chỉ tốt bụng, mà còn rất lợi hại! Đám người kia chắc chắn sẽ xui xẻo, hai người chờ mà xem!”
Anh họ rất lợi hại, còn quen biết rất nhiều nhân vật lợi hại, nên làm sao có thể bị người ta lừa bịp tống tiền được, anh họ cũng đã nói rồi, sẽ không để cho đám người kia chiếm lợi lộc, vậy thì chắc chắn sẽ làm được.