“Mình cũng cảm thấy như vậy!” Khương Thi Vận gật đầu, vẫn cười rực rỡ như cũ.
“Vậy. . . vậy là tốt nhất!” Thiếu nữ áo đen hơi giật mình, rồi cũng gật đầu.
“Thi Vận, bạn đừng cười nữa, nhìn dáng vẻ mê luyến của bạn kìa! Y Đình, bọn mình cùng đi ăn cơm đi! Lát nữa mình sẽ đưa bạn về nhà! Thi Vận, chúng ta thì không về, lát nữa chúng ta lại đi mua quần áo đi, mình lại đặt phòng khách sạn nhé, mình vừa thấy khách sạn Duyệt Vân Trang vẫn còn phòng trống!”
Hoàng Y Y cười toe toét nói: “Nửa tháng nữa là khai giảng rồi, giờ không chơi thì sẽ không chơi được nữa!”
“Mê luyến cái. . .cái gì, bạn đừng nói nhảm!”
“Cũng được. . .! Mình nói với cha mẹ mình một câu đã. . .”
Người ngọc bên cạnh hết sức bối rối, gương mặt xinh đẹp cũng dần dần đỏ lên, vô cùng quẫn bách.
Sáng hôm sau.
Trong một căn phòng khách sạn, Tống Văn Kiệt tỉnh lại, anh ta chỉ cảm thấy hoa mày chóng mặt, đầu óc choáng vàng.
Tối hôm qua uống hơi nhiều.
Uống mãi cho đến nửa đêm, còn về phần đến khách sạn kiểu gì, thì anh ta không nhớ gì cả.
Tống Văn Kiệt hơi nghiêng người, liền chạm phải thứ gì đó, nhìn kỹ lại, thì hóa ra bên cạnh mình còn có một cô gái, lại nhìn kỹ, hóa ra bên kia cũng có một cô gái nữa, anh ta hơi ngơ ngác một chút, rồi dần nhớ lại một vài chuyện tối qua.
Tống Văn Kiệt liền cười ha hả, mặt đầy vẻ thỏa mãn.
Đối với anh ta mà nói, thì đây cũng không phải chuyện gì quá lạ lẫm, từ khi anh ta có tiền, thì anh ta đã cảm nhận được sự vui vẻ chưa từng có rồi, sau đó hoàn toàn trầm mê vào trong đó.
Anh ta cảm thấy, phóng túng như này cũng không có gì không tốt!
“Dậy đi!”
Tống Văn Kiệt nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ, anh ta liền vỗ vỗ hai bờ mông hai bên trái phải để đánh thức người dậy, sau đó liền xoay người rời giường.
Rửa mặt xong, mới tỉnh táo lại hơn một chút.
“Ông chủ Tống, hẹn gặp lại!”
Tống Văn Kiệt đưa hai cô gái rời đi, rồi gọi xe về quán karaoke, tìm xe của mình rồi mới trở về nhà.
Anh cũng đã thuê một căn nhà, nhưng bình thường thì đều ở chung với người nhà.
Căn biệt thự hào hoa này là anh rể tặng cho chị gái, người nhà anh ta đều ở đây.
Vừa vào nhà, Tống Văn Kiệt ném chìa khóa qua một bên, thay dép rồi đi vào, chỉ thấy mẹ mình đang ngồi gọi điện thoại trong phòng khách, đang khoe khoang mấy món trang sức quý giá mình vừa mua được.
“Mẹ!”
Vương Diễm nói chuyện điện thoại xong thì mặt mũi vẫn tràn đầy nụ cười tủm tỉm và đắc ý, khoe khoang, chờ đến khi nhìn thấy con trai mình thì sắc mặt đã trầm xuống, nhỏ giọng trách mắng: “Sao cả người đầy mùi rượu thế? Tôi hôm qua lại chết dí ở đâu rồi?”
Dạo gần đây, đứa con trai này càng ngày càng không thương nổi, ngày nào cũng không về nhà, mỗi lần trở về thì cả người đầy mùi rượu, e rằng đã học thói hư tất xấu rồi!
Vinh Cường đã nói nó mấy lần rồi, mà nó cũng không nghe.
“Mẹ, con uống ít rượu thôi mà, có sao đâu, tụ tập bạn bè thì phải uống chút rượu chứ, đều là bạn bè thân thiết mà!” Tống Văn Kiệt nói như đúng rồi, sau đó liền đi vào nhà bếp lấy chai nước, quay lại rồi xuống sô pha, hỏi: “Chị đâu mẹ?”
Vương Diễm nói: “Tất nhiên là đi làm rồi!”
Nhờ phúc của Vinh Cường, con trai cũng đã mở được nhà máy, con gái cũng mở mấy cửa hàng, việc kinh doanh cũng khá tốt.
“Ồ!” Tống Văn Kiệt lên tiếng.
Vương Diễm lại nói: “Mấy giờ rồi, sao con vẫn không đi đến xưởng à?”
Tống Văn Kiệt lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Có gì đáng xem chứu, con không đi, đi cũng không có việc gì làm, thời tiết oi bức như này, ai mà muốn đến đó chứ!”
“Con thật là!”
Vương Diễm chỉ trừng mắt một cái, nhưng cũng không nói tiếp.
Bà ta vẫn luôn yêu chiều đứa con trai này, nên không đành lòng trách cứ nhiều.
Dù sao cái nhà máy đó cũng có Vinh Cường chiếu cố, nên kinh doanh sẽ không kém, con trai có đi làm hay không cũng không quan trọng lắm, còn về phần ngày ngày đi uống rượu, kết giao bạn bè không đàng hoàng, thì dưới cái nhìn của bà ta, đây cũng không phải chuyện gì quá lớn.
Người trẻ tuổi, vẫn nên ra ngoài nhiều, kết giao bạn bè nhiều, nghe con trai nói, những người bạn kia của no rất lợi hại và có thân phận, như vậy cũng có lợi cho sự phát triển của con trai.
Tống Văn Kiệt uống mấy ngụm nước, bỗng nhiên khẽ giật mình, nói: “À! Mẹ, con suýt nữa thì quên mất, hôm qua, con lại gặp được tên kia!”
Vương Diễm nhíu mày, buồn bực nói: “Tên này tên kia cái gì?”
Tống Văn Kiệt hừ nói: “Chính là tên khốn kia, tên khốn họ Diệp đó!”
“Cái gì? Con lại gặp được tên đó rồi á?”
Vương Diễm nghe thấy cái tên này thì hơi giật mình, sắc mặt cũng thay đổi.
Thật ra thì bà ta không muốn nghe thấy cái tên này chút nào, mỗi lần nghe được chỉ cảm thấy tâm lý ngột ngạt.
“Đúng thế! Mẹ, mẹ biết tên đó đã làm gì không? Tên đó trả tiền thay cho một cô nàng sinh viên! Mẹ nói xem, tên này khốn nạn đến mức nào mới đi thông đồng với mấy em gái sinh viên chứ!”
“Đợi lát nữa con sẽ nói cho chị gái biết, để cho chị ấy biết tên khốn này buồn nôn đến mức nào!”
Tống Văn Kiệt nói xong thì bắt đầu hưng phấn, mặt mũi đầy vẻ hớn hở.