Bỗng nhiên, Chu Vinh Cường nhớ đến thứ gì, liền hỏi lại.
“Văn Kiệt nói anh Tôn, là Tôn Đông Hải kia sao?”
Vương Diễm nói: “Đúng thế! Nó vẫn luôn nhắc đến anh Tôn này, còn nói là vô cùng lợi hại!”
“Đúng là rất lợi hại, cha của người này còn lợi hại hơn!” Chu Vinh Cường mỉm cười, lông mày lập tức giãn ra.
Nếu như có quan hệ với Tôn Đông Hải này thì sẽ không có vấn đề gì, người ta chuyên môn làm những chuyện này rồi, bối cảnh rất cứng, nên sẽ không xảy ra chuyện, chắc chắn Văn Kiệt cũng không có chuyện gì.
Nhà họ Tôn kia làm sao có thể xảy ra chuyện được chứ!
Cùng lắm thì bị mang đi phối hợp điều tra thôi.
Chu Vinh Cường khoát tay, cười nói: “Mọi người yên tâm, không có chuyện gì! Con biết nhà họ Tôn này, con từng uống rượu với ông chủ Tôn đó, đấy là một nhân vật vô cùng lợi hại, có ông ta ở đấy, thì Văn Kiệt sẽ không xảy ra chuyện gì đây!”
“Thật. . . thật à?” Vương Diễm khẽ giật mình, bà ta vẫn chưa tin lắm.
Chu Vinh Cường cười nói: “Tất nhiên! Văn Kiệt làm sao có thể làm những chuyện đó được, chắc chắn là anh Tôn của nó làm, Văn Kiệt chỉ có chút cổ phần thôi, nếu muốn bắt, thì phải bắt anh Tôn kia trước kìa!”
“Mặc dù tên nhãi họ Diệp kia có tiền, lai lịch cũng không nhỏ, nhưng mà, tên đó vẫn còn non lắm, một người trẻ tuổi thì làm sao động được vào nhà họ Tôn! Có lẽ còn không dám động vào ý chứ!”
Chu Vinh Cường nói xong còn lộ ra vẻ khinh thường.
Anh ta chỉ kiêng kị gia thế của tên nhãi kia, chứ không phải bản thân tên nhãi đó.
Chỉ bằng loại trẻ ranh này mà cũng dám đấu đá với người khác sao, vẫn còn non và xanh lắm, có lẽ cũng không có gan này, trông tên nhãi kia văn văn nhược nhược, yếu yếu ớt ớt, cả ngày chỉ biết live stream đánh đàn vẽ tranh, vừa nhìn đã biết là không có lá gan này.
“Vậy thì tốt quá rồi!” Vương Diễm run lên một lúc rồi vỗ tay, cười phá lên.
Hai người cha Tống và Tống Giai ở một bên cũng thở phào một hơi.
Bầu không khí trong nhà lập tức thoải mái hơn nhiều.
Cha Tống cười ha hả nói: “Tôi đã nói rồi mà, nhất định không sao mà!”
Chu Vinh Cường nhìn mọi người một chút, rồi cười nói: “Đợi lát nữa con sẽ gọi điện thoại cho mấy người bạn của ông chủ Tôn để hỏi một chút, xem có thể đi vào gặp Văn Kiệt không, còn về phần khởi tố kiện cáo thì thôi đi! Dù sao cũng không có chuyện gì, mà tên nhãi kia cũng có tiền, kiện không thắng thì rất rắc rối!”
Vương Diễm khẽ cắn môi, oán giận nói: “Được rồi! Lần này bỏ qua cho tên nhãi đó vậy, nếu như có lần sau, khẳng định phải chơi chết tên đó!”
“Giai Giai, mẹ đã nói với còn rồi, tên nhãi đó không phải thứ tốt. . .” Sau đó, bà ta lại quay sang líu lo không ngừng với con gái, “Tên đó tưởng mình là ai mà dám hãm hại Văn Kiệt, cũng không cân nhắc xem mình có bao nhiêu bản lãnh, không phải trong nahf có ít tiền thôi sao, tưởng mình không tầm thường rồi à!”
Bà ta nói xong thì vênh mặt lên, tràn đầy khinh thường.
Mặc dù Vinh Cường không nhiều tiền như tên nhãi kia, nhưng các mối quan hệ thì rất lợi hại, còn cả anh Tôn mà con trai hay nhắc đến nữa, người ta cũng rất lợi hại, chỉ bằng những mối quan hệ này, thì tên nhãi kia sẽ không dám động vào nhà bọn họ.
“Mẹ đã nói rồi, phải kết giao nhiều bạn bè một chút mới tốt, con xem đi, Văn Kiệt có bản lãnh lớn mới kết giao với một người bạn lợi hại như vậy đấy!”
Bà ta lại lộ ra vẻ hết sức đắc ý.
Chu Vinh Cường nghe thấy thế cũng chỉ mỉm cười.
Sau đó, anh ta lấy điện thoại ra để gọi cho ông chủ Tôn kia.
Một lát sau, đối phương vẫn không nghe máy.
“Hử? Sao không có ai nghe máy?”
Gọi mấy lần mà vẫn như vậy.
“Chắc là ông ấy đổi số, con hỏi vài người bạn đã!” Chu Vinh Cường mỉm cười, rồi gọi điện thoại cho một người bạn để hỏi thăm ông chủ Tôn.
“Ông chủ Chu, anh còn chưa biết à? Lão Tôn bị bắt tối nay rồi, nghe nói con trai ông ấy cũng bị bắt rồi, bắt sạch rồi, chuyện này còn lên cả tivi, Weibo. . . ảnh hưởng rất lớn!”
“Mọi người đều nói, hai cha con bọn họ không có mắt, chọc phải người không nên chọc, chậc chậc, loại năng lượng này. . .có thể là người bình thường sao? Sợ rằng là loại nhân vật thông thiên rồi!”
“Hai cha con nhà này cũng xui xẻo, đang yên đang lành lại chọc phải nhân vật như vậy!”
“Tôi còn nghe nói, sau lưng chuyện này có bóng của rất nhiều nhân vật ghê gớm, người có thể mời những người này ra mặt, thì phải là nhân vật cỡ nào chứ! Chậc chậc! Tôi cũng không dám nghĩ nữa! Ông chủ Chu, anh không có quan hệ gì đến chuyện này đấy chứ?”
Chu Vinh Cường nghe xong thì lập tức ngây dại.
Tiếp đó, hai mắt anh ta càng mở càng to, hai tròng mặt sắp lồi cả ra ngoài, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hại và sợ hãi.
Những lời này rơi vào trong tai anh ta giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cho tâm thần anh ta chấn động đến mức mờ mịt.
Cha con nhà họ Tôn đều bị bắt rồi?
Còn cả nhân vật thông thiên gì nữa, chẳng lẽ là tên nhãi kia?
Chuyện này, làm sao có thể chứ!
Tại sao tên nhãi kia lại có năng lượng lớn như vậy được?
Không phải nói, hôm qua vừa gặp mặt, kết thù, tại sao hôm nay đã xảy ra chuyện rồi?
Làm sao thủ đoạn của tên nhãi kia có thể lợi hại đến trình độ này chứ?