Thân thể mềm mại của thiếu nữ run lên, gương mặt xinh đẹp thanh thuần ngọt ngào cũng hiện lên một vệt đỏ ửng rung động lòng người vì thẹn thùng.
Nàng chỉ trang điểm nhẹ nhàng nên không che giấu được dung mạo thiên sinh lệ chất của mình.
Một đôi mắt đẹp trong veo như nước, lại giống như biết nói chuyện vậy, mũi ngọc tinh xảo rất cao, môi anh đào nhỏ nhắn, hai bờ môi căng mọng sung mãn được bôi một lớp son bóng trong suốt, khiến người ta không nhịn được mà muốn hôn lên một cái.
Chiếc váy trắng có dây đeo để lộ ra một mảnh vai trắng như tuyết.
Xuống thêm một chút là đường cong đã rất có quy mô.
Chiếc váy chỉ tới giữa đùi, để lộ ra đôi chân đẹp thon dài trắng nõn, cực kỳ hấp dẫn.
Giờ phút này, nàng hơi nâng chân phải lên, bàn chân ngọc oánh nhuận kia đang bị một bàn tay to lớn và đẹp đẽ nắm nhẹ lấy.
Diệp Mặc hơi ngơ ngác một chút.
Da thịt của thiếu nữ là mềm mại nhất, xúc cảm mềm nhẵn này hoàn toàn khác biệt.
Bàn chân ngọc trong tay hắn lại cực kỳ tinh xảo và hoàn mỹ, trên móng chân còn có một lớp nước sơn, lại lộ ra vẻ vô cùng thời thượng.
Ánh mắt hơi đi lên một chút, chính là bắp chân thon thon trắng nõn, vừa cân xứng lại tinh tế.
Trên nữa, lại là làn váy mịn. . .
Gió thổi qua, bỗng nhiên chiếc váy hơi phiêu đãng, phong cảnh tuyệt vời kia lại như ẩn như hiện.
Tâm thần Diệp Mặc rung động, hắn hơi hoảng hốt rồi.
Rất nhanh, hắn cố gắng thu nhiếp tinh thần mình.
Tay phải đặt trên bàn chân ngọc kia bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
“Ưm! Ngứa. . .”
Thân thể mềm mại của thiếu nữ lại run lên, nàng cố lắm mới không phát ra những tiếng cười khanh khách, cơ thể của nàng vẫn luôn rất mẫn cảm, nhất là bàn chân thì chỉ cần chạm nhẹ vào là đã thấy buồn buồn không chịu nổi rồi.
Nàng hơi giật giật, bàn chân trong tay Diệp Mặc bắt đầu vặn vẹo uốn éo.
Màu đỏ trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại càng tươi đẹp hơn mấy phần.
Hoàng Y Y ở một bên nhìn thấy cảnh này thì hé miệng cười không ngừng.
Thi Vận cực kỳ sợ bị cù, mà thân thể còn hết sức mẫn cảm, cô chính là người hiểu rõ chuyện này nhất.
“Buồn thế cơ à!” Diệp Mặc khẽ giật mình, lại bật cười, nói: “Vậy anh chú ý một chút!”
“Vâng!” Thiếu nữ đáp lại một câu nhỏ như tiếng muỗi vo ve, nàng cũng không dám nhìn thẳng vào Diệp Mặc.
Nàng khẽ cắn bờ môi đỏ, hai tay ngọc siết chặt, cố gắng để mình không cười hoặc là phát ra những âm thanh kỳ quái gì.
Hai bàn tay rộng lớn kia nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, nàng lập tức cảm thấy chân mình không còn đau như trước nữa, mà lại có một cảm giác rất thoải mái và dễ chịu, khiến cho xương cốt toàn thân nàng cũng mễm nhũn ra.
Hoàng Y Y ngồi chống cằm bên cạnh nhìn cảnh này, cười nói: “Anh họ, động tác của anh chuyên nghiệp thật đấy!”
Động tác của anh họ quá chuyên nghiệp, còn lợi hại hơn cả mấy nhân viên mát xa chân kia nữa.
“Chứ sao!” Diệp Mặc cười nói.
Hoàng Y Y lại tiến lên, cười giảo hoạt hỏi: “Thi Vận, thoải mái không?”
Thiếu nữ không lên tiếng, nàng chỉ cắn chặt môi đỏ, đến cả cổ của nàng cũng đã đỏ lên.
Hoàng Y Y cười hì hì nói: “Anh họ, lát nữa anh cũng xoa bóp cho em đi!”
Diệp Mặc trừng mắt nhìn qua, tức giận nói: “Em có bị ngã không?”
Hoàng Y Y vênh mặt lên, hầm hừ nói: “Không có nha! Nhưng không ngã thì không thể xoa bóp à?”
Diệp Mặc nói: “. . .Chờ em ngã trẹo chân, lại đến tìm anh đi!”
“Được rồi!” Hoàng Y Y nhếch miệng, bất đắc dĩ nói, cô lại bắt đầu hỏi chuyện của công ty truyền thông Thiên Tỳ kia.
Diệp Mặc xoa bóp thêm một lúc mới dừng lại.
“Xong rồi!”
Thiếu nữ khẽ giật mình, đáy lòng lại thấy thất vọng và mất mát.
Ban đầu, nàng còn rất ngượng ngùng, cảm thấy cũng không có tác dụng gì, nhưng bây giờ, nàng đã phát hiện ra thủ pháp xoa bóp của anh ấy lợi hại đến mức khó tin, giờ nàng không chỉ không đau chút nào, mà còn thấy rất thoải mái, dễ chịu, quá thần kỳ.
Đến khi bàn tay kia buông lỏng ra, nàng lại vô thức mà thu chân lại.
Khoảnh khắc đó, chiếc váy bị kéo lên.
Nàng cũng không ý thức được chuyện này, mãi đến khi phát giác ra ánh mắt của anh ấy, thì nàng mới khẽ giật mình bừng tỉnh.
Nàng vội vàng đứng dậy che váy, khuôn mặt đã đỏ bừng và nóng bừng lên.
Diệp Mặc ho nhẹ một tiếng, đứng dậy nói: “Hai em. . . chơi ở đây một lát đi! Anh còn có việc phải làm. . .”
Hoàng Y Y vẫy vẫy tay, trả lời một câu: “Vâng!”
Cô thấy thiếu nữ bên cạnh vẫn đỏ mặt đứng yên tại chỗ như cũ, thì không khỏi kinh ngạc hỏi một câu: “Thi Vận, bạn sao thế?”
“Không có. . . không có gì!” Thiếu nữ cuống quít lắc đầu, giải thích một câu, thế nhưng khuôn mặt của nàng vẫn kiều diễm và ướt át như cũ.
Nàng lại ngồi xuống, trong lòng lại quẫn bách không thôi.
Nàng rất khó nói chuyện này cho Y Y biết, nếu như bình thường thì nàng cũng sẽ không thấy gì, cùng lắm là hơi thẹn thùng một chút thôi, nhưng mà hôm nay nàng mặc bộ đồ lót quá gợi cảm và thành thục kia, có vẻ hơi không phù hợp với tuổi tác và thân phận sinh viên của mình.
Sau khi quẫn bách xong, nàng lại bắt đầu lo lắng, sợ anh ấy sẽ hiểu lầm về mình.
Trước kia, nàng cũng có mặc những bộ quần áo gợi cảm, tất chân gì gì đó. . . nhưng đó là mặc ở bên ngoài, rất nhiều người đều mặc như vậy nên cũng không có gì, nhưng quần áo ở bên trong thì lại khác.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng của nàng rất phiền loạn, bắt đầu lo được lo mất.