Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1065 - Chương 1065: Gặp Lại Tống Giai!

Chương 1065: Gặp lại Tống Giai! Chương 1065: Gặp lại Tống Giai!

Hoàng Y Y chống cằm nhìn chằm chằm vào Khương Thi Vận một lúc, cười hì hì nói: “Bạn. . . đang phát xuân à!”

Thiếu nữ lại đỏ mặt, rồi cực lực giải thích: “Phát. . .phát xuân gì chứ, bạn. . . bạn đừng nói lung tung!”

Hoàng Y Y cười nói: “Vậy bạn còn chờ gì nữa?”

Thiếu nữ quay đầu đi chỗ khác, hừ nói: “Ai nha! Mình không thèm để ý đến bạn nữa!”

“Được rồi được rồi! Không nói thì không nói nữa, chân bạn còn đau không? Hết rồi á? Hiệu quả thần kỳ như vậy sao? Thế thì đi thôi, chúng mình đi thăm bọn nhỏ!”

Hàn huyên một lúc, Hoàng Y Y đứng dậy lôi kéo Khương Thi Vận đi về phía phòng ăn.

Hơn một giờ chiều, Diệp Mặc mới làm xong, hắn đi đón hai đứa bé ở chỗ Lý Lệ Quyên.

Bữa cơm này, hắn mời không ít người, có vài người còn là lần đầu tiên gặp mặt, họ là do những người bạn khác dẫn đến hoặc là giới thiệu đến.

Diệp Mặc nhờ tài xế của khách sạn chở về phòng làm việc, hắn vừa ôm hai đứa bé xuống xe thì điện thoại di động đã vang lên.

Diệp Mặc cầm lên xem thì hơi ngơ ngác một chút.

Số điện thoại này hết sức quen thuộc, hắn vẫn còn nhớ.

Diệp Mặc đưa bọn nhỏ vào nhà, hơi do dự một chút nhưng vẫn nghe máy.

“Alo!”

Đối phương im lặng một lúc lâu, rồi mới cất tiếng: “Diệp Mặc!”

Diệp Mặc dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Cô tìm tôi làm gì?”

“Tôi. . .” Giọng nói của đối phương lại run lên, rồi lại là một trận im lặng.

Tống Giai dùng giọng cầu khẩn nói: “Chúng ta. . . gặp mặt đi!”

Diệp Mặc trầm ngâm một lát, rồi nói: “Lát nữa đi! Bây giờ tôi không rảnh, bốn giờ. . .”

Buổi tối hắn đã hện Tư Vi và Dương Yến đi ăn cơm, nhân tiện đi qua một lần cũng được.

“Ừm! Gặp ở đâu?”

Diệp Mặc nói: “Quán cà phê đó đi!”

Tống Giai im lặng một lúc lâu, rồi mới lên tiếng: “Được!”

“Cúp đây!” Diệp Mặc cúp điện thoại, hắn lắc đầu một cái, rồi thu nhiếp tinh thần, bắt đầu chuẩn bị cho bọn nhỏ.

Ba giờ hơn, Diệp Mặc mang hai đứa bé đi ra ngoài, lại đi đến quán cà phê kia một lần nữa.

Diệp Mặc gọi một ly cà phê, rồi ngồi xuống.

Ánh mắt quét qua hoàn cảnh quen thuộc bốn phía thì không khỏi giật mình, hắn cảm thấy hơi hoảng hốt, tình cảnh ngày hôm đó lại hiện lên trước mắt.

Hôm đó, chính là bắt đầu của tất cả mọi chuyện.

Bây giờ hồi tưởng lại, hắn vẫn có một loại cảm giác như không quá chân thật.

Nhưng hai đứa bé đáng yêu ở trong ngực đã kéo hắn về với hiện thực.

Bốn giờ hơn.

Một cô gái mặc một chiếc váy đỏ rất thời thượng đẩy cửa đi vào quán cà phê.

Cô ta tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp, lại đảo mắt quét qua.

Ngay sau đó, ánh mắt của cô ta đọng lại.

Một lát sau, cô ta mới hít sâu, rồi cất bước đi đến.

Khi đến gần, Tống Giai cắn môi đỏ, nhỏ giọng kêu lên một câu: “Diệp Mặc!”

“Ngồi đi!” Diệp Mặc ngước mắt đánh giá Tống Giai một phen, rồi mỉm cười.

Tống Giai kéo ghế ngồi xuống, đặt túi trên gối, hai tay hơi khép lại, dáng vẻ hơi co quắp và khẩn trương, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn người thanh niên trước mặt, trong nội tâm lại dâng lên một cảm giác đắng chát.

Tống Giai vẫn nhớ, chính là quán cà phê này, chính là vị trí này. . .

Diệp Mặc có tình chọn nơi này, là để nhục nhã mình sao?

Tống Giai nghĩ đến đây thì không khỏi siết chặt tay ngọc, móng tay đã đâm vào da thịt, cảm giác đau đớn đó mới có thể khiến cho cô ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Diệp Mặc nhìn về phía Tống Giai, cười nói: “Cô không gọi cà phê à?”

“Ừ!” Tống Giai hơi ngơ ngác một chút, rồi vội vàng đứng dậy gọi một ly cà phê, rồi mới quay trở về chỗ ngồi.

“Cô tìm tôi làm gì? Muốn nói chuyện về người em trai kia của cô à?” Giọng điệu của Diệp Mặc còn mang theo vài phần giễu cợt.

Thời điểm này, Tống Giai tìm hắn thì còn có thể là vì cái gì, đương nhiên là vì cậu em trai vô dụng kia rồi, coi như Tống Giai không có mặt mũi tìm mình, thì chắc chắn mẹ của cô ta cũng bắt cô ta tìm mình.

“Ừm!” Tống Giai gật đầu, cầu khẩn nói: “Văn Kiệt. . . bản chất cũng không xấu, chỉ là bị bạn bè làm hư, anh có thể. . . buông tha cho nó hay không, tha thứ cho nó một lần, sau này. . . sau này chắc chắn nó sẽ không dám nữa!”

Sau khi Diệp Mặc nghe xong thì chỉ biết cười nhạo.

Có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như ép con gái nhà lành đi tiếp rượu, đi làm gái, thế mà còn gọi là bản chất không xấu?

Có phải còn muốn nói, tên đó vẫn còn là một đứa bé chưa biết gì không?

“Sáng nay mẹ tôi đã ngã bệnh, phải nằm viện rồi, còn cha tôi. . .hôm qua đánh nhau với mẹ tôi một trận, nên cũng đã bị thương, hiện giờ cả ngày như người mất hồn, chỉ than thở suốt ngày, còn Vinh Cường cũng bị tức giận mà bỏ đi, không để ý đến tôi rồi. . .” Tống Giai càng nói thì càng nghẹn ngào, hốc mắt cũng đỏ lên.

Diệp Mặc nheo mắt nhìn Tống Giai, lạnh lùng nói: “Vậy thì sao?”

Tống Giai nghe thế thì toàn thân bắt đầu run lên.

“Diệp Mặc, tôi biết sai rồi, lúc trước là lỗi của tôi, là nhà tôi có lỗi với anh, tôi cũng hối hận rồi, trong khoảng thời gian này thì ngày nào tôi cũng đều đang hối hận, tôi cũng rất đau đớn, tôi cũng đã nhận được trừng phạt rồi, anh có thể tha thứ cho tôi không?” Tống Giai bắt đầu thút thít, nước mặt lăn xuống như vỡ đê.

Những lớp trang điểm trên mặt lập tức bị nhòe đi.

Bình Luận (0)
Comment