Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1066 - Chương 1066: Dương Yến: Cô Bỏ Lỡ Một Thủ Phủ Rồi!

Chương 1066: Dương Yến: Cô bỏ lỡ một thủ phủ rồi! Chương 1066: Dương Yến: Cô bỏ lỡ một thủ phủ rồi!

(Thủ phủ, ý nói nhà giàu nhất, thủ phủ cả nước= giàu nhất nước, thủ phủ huyện= giàu nhất huyện, do chưa tìm được từ hay hơn nên mình vẫn để là thủ phủ)

Diệp Mặc chỉ lạnh lùng nhìn cảnh này, lạnh nhạt nói: “Tha thứ với không tha thứ cái gì!”

Lúc trước, xem thường mình chính là cô ta, và cả gia đình cô ta nữa, thậm chí còn muốn nuốt cả tiền lễ hỏi, không cho nhà hắn một con đường sống, đã làm ra chuyện quá đáng như vậy, thì còn trông chờ vào tha thứ với không tha thứ cái gì.

Với lại, hiện giờ mình cũng không quan tâm nữa rồi, tất cả đều đã là quá khứ.

Tống Giai run giọng nói: “Diệp Mặc, coi như tôi cầu xin anh, chỉ cần anh tha thứ cho tôi, buông tha cho Văn Kiệt, buông tha cho nhà tôi, thì anh. . . anh bảo tôi làm gì cũng được!”

Tiếng khóc của Tống Giai hấp dẫn không ít ánh mắt từ bốn phía.

Sắc mặt Diệp Mặc vẫn lạnh lùng, không có một gợn sóng nào như cũ.

“Diệp Mặc, tôi biết là do tôi không tốt, tôi không biết trân quý. . .” Tống Giai lại khóc thút thít, hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ rất điềm đạm đáng yêu.

“Cô không cần phải như vậy!” Diệp Mặc lạnh lùng nhìn qua, quát nhẹ: “Không cần phải giả mù sa mưa như vậy, còn nữa, tôi cũng không có hứng thú gì với chuyện trả thù nhà cô cả!”

Diệp Mặc nói xong thì lộ ra vaiaf phần khinh thường.

Chỉ là một nhà họ Tống nho nhỏ mà thôi, nếu như hắn thật sự muốn báo thù, thì chỉ cần động một đầu ngón tay hoặc là một vài câu nói là có thể khiến cho ông chủ Chu kia phá sản, để cho người một nhà này không xoay được người, nhưng, thực tế thì hắn khinh thường làm như vậy.

“Còn về người em trai kia của cô, có thể nói là gieo gió gặt bão mà thôi, là do mẹ cô, cả nhà cô dung túng cậu ta, yêu chiều cậu ta, cho nên cậu ta mới trở nên như vậy đấy! Hiện giờ, không ai có thể cứu cậu ta!”

Diệp Mặc lại lạnh lùng nói: “Cậu ta cũng là người trưởng thành rồi, đã làm sai thì phải trả giá!”

Tống Giai nghe xong, khuôn mặt dần dần tái nhợt, lại khóc kinh hơn.

Cô ta cúi đầu, khẽ cắn môi đó, đáng định lên tiếng van xin tiếp, nhưng mà vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng kia thì nội tâm của cô ta rung động rất mạnh, lời muốn nói đã ra đến khóe miệng cũng nuốt trở lại.

Tống Giai không lên tiếng nữa, chỉ ngồi cúi đầu tại chỗ, hai vai run run, nhỏ giọng khóc thút thít.

Diệp Mặc nhìn Tống Giai một chút, rồi lắc đầu, không để ý đến nữa.

Một lúc sau, hắn nhìn điện thoại di động, rồi nói: “Tôi phải đi rồi!”

Tống Giai ngẩng đầu, dùng khăn giấy lau lau hốc mắt đã sưng đỏ.

Đúng lúc này, Tống Giai liền nghe thấy có người kêu lên một tiếng, cô ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai bóng người đẩy cửa bước vào, rồi đi về phía bên này.

“Diệp Mặc!”

Tống Giai nhìn kỹ lại thì liền ngơ ngác một chút, cô ta bị dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của cô gái bên trái làm cho rung động, dáng người kia cũng khiến cho cô ta tự ti mặc cảm.

Dương Yến đến gần, dò xét một phen rồi kinh ngạc nói: “Diệp Mặc, cô ấy là ai vậy? Sao lại khóc rồi?”

Phó Tư Vi ở bên cạnh hơi nhăn mày, rồi kéo Dương Yến qua nói nhỏ vài câu.

Sau khi nghe xong thì Dương Yến không nhịn được mà bật thốt lên một câu: “Cái gì? Là cô ta á?”

Cô gái trước mắt này, lại chính là người bạn gái suýt nữa kết hôn với Diệp Mặc?

Cũng chính là cô gái đạp Diệp Mặc đi, còn nuốt lễ hỏi, rồi dính vào kiện cáo?

Sắc mặt Dương Yến trở nên cổ quái, còn phát ra một tiếng cười nhạo đầy giễu cợt.

“Ha ha!”

Cô gái này, không phải là một tên hề sao!

Vì lễ hỏi 300 ngàn, mà bỏ lỡ mấy trăm tỷ, bỏ lỡ một thủ phủ tương lai, đây không phải tên hề thì là gì!

Hiện giờ, chắc đã hối hận đến xanh ruột rồi! Khóc sướt mướt như vậy làm gì, còn muốn quay lại à?

Nằm mơ đi thôi!!

Chỉ bằng gương mặt này thì con kém Tư Vi không biết bao nhiêu lần, càng đừng hòng so sánh với vị Tô Thiên Hậu đẹp như tiên nữ kia, căn bản là không có khả năng!

“Còn khóc à! Khóc vì mình đã bỏ lỡ một thủ phủ à!” Dương Yến lại cười nhạo, cô chẳng thèm khách khí với người này, “Diệp Mặc của chúng tôi, chẳng mấy chốc sẽ trở thành thủ phủ, có điều, chuyện này không quan hệ gì với cô nhỉ!”

Tống Giai nghe thế liền ngẩn ngơ, bật thốt lên: “Thủ. . .thủ phủ?”

Tuy rằng nhà Diệp Mặc rất giàu có, thế nhưng mà, cũng không đến mức trở thành thủ phủ chứ?

Dương Yến nhướn mày, cười nói: “Cô vẫn không biết nhỉ! Bạn học cũ của tôi, Diệp Mặc, chẳng mấy chốc sẽ trở thành thủ phủ rồi, đến lúc đó. . . cô sẽ biết!”

Dương Yến lạnh lùng liếc mắt một cáu, rồi quay sang cười nhiệt tình với Diệp Mặc.

“Diệp Mặc, chúng ta đi thôi! Ai ui, hôm nay ăn mặc dễ thương quá, để dì ôm một cái nào!” Dương Yên thuận thế đưa tay, ôm một đứa bé ở trong ngực Diệp Mặc qua.

Diệp Mặc đứng dậy, liếc nhìn Tống Giai một chút, rồi đi ra ngoài theo.

Tống Giai vẫn ngây ngốc tại chỗ, mặt mũi tràn đầy hoảng hốt và khó tin.

Rất nhanh, cô ta liền đau khổ mà siết chặt tay, nước mắt lại lăn xuống một lần nữa, nằm dài trên bàn mà khóc rống lên.

Bình Luận (0)
Comment