Trong phòng riêng của nhà hàng, mấy người Uông Hạo Dương ngồi xuống xe Dương Yến nói chuyện thì hơi sửng sốt.
“Thủ phủ?”
Đúng là nhà Diệp Mặc cực kỳ giàu có, lúc trước còn nghe Tư Vi nói, sản nghiệp của nhà Diệp Mặc đã hơn 100 tỷ rồi, thế nhưng mà, cũng chỉ có thể nói là rất nhiều tiền thôi, khoảng cách với thủ phủ vẫn còn xa lắm!
Nếu như là thủ phủ, thì phải có bao nhiêu tài sản cơ chứ!
Ít nhất cũng phải là 200, 300 tỷ đi!
Còn phải là tài sản cá nhân!
Diệp Mặc ngồi bên cạnh nghe thấy thế thì lắc đầu bật cười.
Hắn chẳng thèm để ý đến cái tên tuổi thủ phủ hay nhà giàu nhất gì đó, các loại sản nghiệp của hắn cộng lại với nhau thì cũng đã vượt qua thủ phủ hiện giờ rồi.
Mà cái gọi là thủ phủ, thì cũng chỉ là trên mặt nổi mà thôi.
Có thể là do hệ thống, cho nên hắn không muốn người khác biết những sản nghiệp kia của mình, nhưng bây giờ, chờ sinh vật Thần Châu lên sàn, nếu quả thật đột phá giá trị ngàn tỷ, hoặc là chỉ cần 700, 800 tỷ thôi, thì thân phận của hắn đã không giấu được rồi.
Còn cả điện tử Đông Đằng nữa, chờ kỹ thuật của điện tử Đông Đằng đột phá, tạo thành oanh động, vậy thì tên tuổi của hắn cũng không giấu được.
“Sinh. . . sinh vật Thần Châu? Chính là công ty chế dược rất ghê gớm kia sao? Nghe nói rất lợi hại, đó. . . đó cũng là của Diệp Mặc?”
Lại nghe Dương Yến giải thích một chút, Uông Hạo Dương nhất thời líu lưỡi không thôi.
“Đúng vậy!”
Dương Yến gật đầu, lại liếc mắt nhìn về phía Diệp Mặc ở một bên, trong mắt đã có mấy phần chấn động.
Trước đó, Tư Vi bỗng nhiên nói với cô rằng, Diệp Mặc không chỉ tài giỏi trong mấy phương diện ca hát, thủ công. . . mà còn cực kỳ thông mình, đến cả nhân vật cấp bậc Viện Sĩ cũng phải khách khí với Diệp Mặc.
Còn nói là, Diệp Mặc có một công ty tên là sinh vật Thần Châu, đã phát triển nghiên cứu ra mấy loại thuốc mới, hết sức lợi hại.
Khi đó, cô nghe xong đều mờ mịt, còn cảm thấy thật không thể tin nổi.
Hồi còn đi học cũng không thấy Diệp Mặc thông minh như vậy mà, tuy rằng thành tích cũng khá tốt, nhưng khi thi đại học lại không tốt bằng Tư Vi, thế mà bây giờ lại trở thành đại lão có thể sánh với các Viên Sĩ, quả thật là khiến cô không thể tin nổi.
Nếu như không phải Tư Vi thề son thề sắt, thì cô nào dám tin chứ.
Nhưng cô cũng không dám nói chuyện này ra, sợ giải thích không rõ, mà đám người Uông Hạo Dương cũng sẽ không tin nổi, nên chỉ nói sinh vật Thần Châu là của Diệp Mặc thôi.
Dương Yến lại nhớ đến thứ gì, nên nói: “Còn cả một công ty tên là điện tử Đông Đằng nữa!”
“Đông. . .Đông Đằng?”
Mấy người Uông Hạo Dương còn chưa tỉnh táo lại, thì thần thể lại run lên lần nữa, sắc mặt cũng hoảng sợ hơn mấy phần.
Dĩ nhiên bọn họ cũng đã nghe nói đến công ty này, đây là một công ty rất nổi tiếng gần đây, nó liên tục tuôn ra những tin tức đột phá về kỹ thuật, có thể nói là ngôi sao sáng trong giới!
“Thật. . . thật sự là thủ phủ à!”
Mấy người ngây người nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nhưng sắc mặt vẫn còn hoảng hốt.
Một người bạn học cũ bình bình thường thường của mình bỗng nhiên lộ ra là một phú nhị đại siêu cấp, đây đã là một chuyện rất khó tin rồi, bây giờ lại còn muốn trở thành thủ phủ nữa, chuyện này. . .thì càng hoang đường hơn.
Bọn họ cảm giác giống như mình đang nằm mơ vậy.
“Lợi hại! Lợi hại!” Uông Hạo Dương thở dài từ đáy lòng, anh ta chỉ cảm thấy hơi hổ thẹn.
Trong nhà anh ta cũng có ít tiền, chính anh ta cũng mở một công ty riêng, nên nhiều lúc còn cảm thấy rất đắc chí, cảm thấy mình rất không tầm thường, trước kia còn xem thường người bạn học cũ này, bây giờ nghĩ lại thì thật đúng là trò cười!
Đều là người đồng lứa, người ta đã sắp trở thành thủ phủ, còn bản thân mình thì vẫn đang mở công ty nhỏ, căn bản là không thể so sánh!
Chu Dũng kích động nói: “Nếu như thật sự trở thành thủ phủ, vậy chẳng phải là thủ phủ trẻ tuổi nhất rồi sao?”
Có một bạn học làm thủ phủ, đây là chuyện hãnh diện đến mức nào chứ! Đến khi đó, có thể chém gió lên tận trời rồi!
Dương Yến cười nói: “Chắc chắn rồi!”
Một thủ phủ 24 25 tuổi, tuyệt đối là người trẻ tuổi nhất từ xưa đến nay!
“Vậy tôi phải mời thủ phủ tương lai một chén rồi!”
Chu Dũng vội vàng đứng dậy, cầm chén rượu qua, thần sắc càng nhiệt tình và khách khí hơn trước kia một chút.
“Tôi chỉ uống nước trái cây thôi!” Diệp Mặc bật cười, rồi cầm ly nước trái cây trước mặt lên.
Hôm nay hắn dẫn bọn nhỏ theo, nên không uống rượu được.
“Được! Uống gì cũng được!” Chu Dũng vội nói, cụng một cái, rồi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Mấy người Uông Hạo Dương cũng đứng lên, nhiệt tình mời rượu, thái độ cũng nhiệt tình và khách khí hơn trước.
Trước kia, bọn họ cũng rất khách khí, vì cảm thấy Diệp Mặc rất lợi hại cho nên muốn nịnh bợ một chút, mà bây giờ thì còn có thêm vài phần kính sợ.
Nếu như Diệp Mặc thật sự trở thành thủ phủ, vậy thì sau này danh tiếng và địa vị của Diệp Mặc sẽ cao đến mức nào chứ, cho dù bọn họ là bạn học cũ, nhưng vẫn cảm thấy không dám trèo cao.
Bữa cơm này ăn đến hơn tám giờ mới tàn cuộc.