Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1068 - Chương 1068: Phó Tư Vi: Mình Còn Trẻ!

Chương 1068: Phó Tư Vi: Mình còn trẻ! Chương 1068: Phó Tư Vi: Mình còn trẻ!

Hai người Phó Tư Vi và Dương Yến đi theo Diệp Mặc trở về phòng làm việc ngồi chơi một lát.

Hơn 9 giờ, Phó Tư Vi mới đứng dậy chào tạm biệt.

“Bọn mình đi trước đây!”

Vừa ra khỏi cửa, mới đi được vài bước thì nàng đã quay đầu lại nhìn qua, đôi mắt đẹp hơi ảm đạm, dường như có chút không nỡ.

Dương Yến ở bên cạnh nhìn thấy thì hơi lắc đầu.

Cô rất hiểu tâm tư của Tư Vi.

Thấy Tư Vi cứ đi được vài bước thì lại quay đầu lại, Dương Yên mỉm cười, rồi đưa tay kéo nàng đi ra ngoài: “Đi thôi!”

“Ừm!” Phó Tư Vi nhỏ giọng đáp lời, rồi cũng đi theo.

Lên xe, Dương Yến bỗng nhiên hỏi: “Bạn chuẩn bị. . .tương lai phải làm sao bây giờ?”

Phó Tư Vi khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Gì cơ?”

“Ý mình là. . . Diệp Mặc ấy!” Dương Yến chỉ về phía phòng làm việc.

Phó Tư Vi cắn môi đỏ một chút, mày hơi nhăn lại, một lát sau, nàng lại thở dài, lắc đầu nói: “Thì. . . cứ như vậy thôi! Chỉ cần nhìn từ xa, là mình đã thỏa mãn rồi!”

“Bạn thật là. . .haiz!” Dương Yến nghe xong thì nhất thời thở dài.

Nhưng mà nghĩ lại thì cũng thấy rất bất đắc dĩ, Tư Vi đã gặp một người đàn ông như Diệp Mặc, thì đâu còn để ý đến những người khác, ít nhất thì mấy năm này là sẽ không buông xuống được.

Phó Tư Vi hé miệng cười nói: “Mình còn trẻ, không sao cả!”

“Được rồi!” Dương Yến lại thở dài.

Có thể Tư Vi không chiếm được tình yêu, nhưng ít ra vẫn có tiền, chỉ cần dính chút ánh sáng ở bên cạnh Diệp Mặc, thì chắc chắn sẽ không thiếu tiền.

“Đi thôi!” Phó Tư Vi mỉm cười, cài dây an toàn rồi bắt đầu lái đi.

Trong phòng làm việc, Diệp Mặc thu dọn một chút, rồi cho bọn nhỏ đi tắm và dỗ ngủ.

Sau khi nhận điện thoại của Ngọc Tình xong, hắn lại đi live stream đến hai giờ sáng thì kết thúc.

Pha một chén trà, Diệp Mặc ngồi xuống, mở giao diện hệ thống ra xem.

[Có nhận nhiệm vụ thăng cấp hay không? (Thu mua một công ty khoa học kỹ thuật cấp 10 tỷ).]

Diệp Mặc lắc đầu, lại đóng giao diện hệ thống lại.

Đây chính là nhiệm vụ thăng cấp thứ năm!

Công ty cấp bậc 10 tỷ, cũng không phải muốn mua là mua được, lần trước, mua một công ty cấp bậc 1 tỷ thì hắn đã nện không ít tiền và dùng một vài thủ đoạn, nhưng cấp bậc 10 tỷ thì khó hơn nhiều.

Làm sao thuyết phục người sáng lập bán công ty, đây là một chuyện rất khó khăn.

Còn nữa, thu mua công ty nào, đây cũng là một chuyện rất khó khăn.

Công ty khoa học kỹ thuật cao có cấp bậc 10 tỷ, trong nước không có nhiều công ty như vậy, trái lại thì nước ngoài có không ít, nhưng thu mua sẽ rất rắc rối.

“Để tính sau vậy!”

Diệp Mặc lẩm bẩm, rồi mở máy tình ra xem thị trường chứng khoán và tiền ảo, rồi lại mở mạng nội bộ Nhân Hoa ra xem bệnh án, sau đó lại xem một số luận văn và tạp chí khoa học kỹ thuật.

Chỉ chớp mắt, mà ba ngày đã trôi qua.

Diệp Mặc vẫn bận rộn như cũ, ngày ngày trông con, live stream, luyện tập các kỹ năng.

Hôm nay, hắn nhận được một cuộc điện thoại từ tập đoàn ẩm thực Diệp thị.

Sau khi nghe xong, Diệp Mặc hơi giật mình.

“Sắp khai trương á?”

“Tốt lắm! Tôi sẽ đi, thuận tiện sẽ mời thêm vài người bạn đi qua cổ động!”

Diệp Mặc cười nói xong thì cúp điện thoại.

“Nhanh thật!”

Hắn cũng thấy hơi vui vẻ.

Trước đó, hắn đã nói với người của ẩm thực Diệp thị rằng, muốn làm một chuỗi nhà hàng cao cấp, đặt tên là Diệp Yến, đầu bếp đều đã được hắn bồi dưỡng ở nhà hàng Duyệt Vân.

Rất nhiều thành phố lớn trong nước đều nằm trong phạm vi kế hoạch, không ngờ thành phố H lại khai trương trước.

“Hỏi trước một chút vậy!”

Diệp Mặc mở Wechat ra, bắt đầu gửi tin nhắn.

“Đúng rồi, hình như chú Chính Đức cũng đang ở thành phố, hỏi thử xem sao!”

Hỏi một vòng, bỗng nhiên Diệp Mặc nhớ đến chú Chính Đức kia.

Hôm trước, trong nhà gọi điện thoại đến, cha đã đề cập với hắn rằng, đoạn thời gian trước chú Chính Đức đã hỏi thăm hắn, còn nói là dạo này chú Chính Đức và con trai đều đang bận rộn làm ăn ở thành phố H.

Đúng dịp, hỏi thử xem chú Chính Đức có rảnh hay không.

Diệp Mặc gửi tin nhắn xong thì chẳng mấy chốc đối phương đã trả lời: “Được!”

Hắn lại gửi thời gian và địa điểm qua.

Hai ngày sau.

Hơn mười giờ trưa, một chiếc Porsche Cayenne lái đến ven hồ gần trung tâm thành phố.

Diệp Chính Đức đang ngồi canh ghế tài xế, trên tay còn đang cầm điện thoại di động xem bản đồ, chỉ về phía trước rồi nói: “Ngay bên kia!”

“Chỗ nào? Rẽ phải à?”

Trên ghế lái, là một thanh niên hơn 20 tuổi, dáng người cao lớn, tướng mạo không thể nói là đẹp trai, nhưng trông rất đàng hoàng chững chạc, anh ta còn đeo một chiếc kính mắt không gọng, mặc áo sơ mi trắng, quần tây.

Chỉ có điều, tuổi còn trẻ mà đã có bụng bia nho nhỏ rồi, khiến cho chiếc áo sơ mi hơi căng.

“Đúng rồi!” Diệp Chính Đức gật đầu.

Thanh niên kia lên tiếng, rồi lái về phía đó.

Anh ta nhìn quanh một vòng, rồi lẩm bẩm: “Nơi này cũng rất khá đấy, mở nhà hàng ở đây thì tiền thuê cũng không ít đâu!”

Giá nhà nơi này khá đắt đỏ, dựa vào hồ, còn có núi, phong cảnh vô cùng đẹp, nên tất nhiên tiền thua cũng đắt, huống chi cha còn nói, nhà hàng này có quy mô không nhỏ, là một nhà hàng cao cấp.

Tính toán ra, thì tiền thuê, sửa sang, trang trí và các loại phí dụng khác . . . ít nhất cũng phải vài chục triệu.

Bình Luận (0)
Comment