“Chắc chắn là đắt rồi!” Diệp Chính Đức nói: “Có điều, chút tiền đó không tính là gì, Tiểu Mặc có rất nhiều tiền, nên chút tiền đó chẳng là gì cả!”
Thanh niên kia nghe thấy thế thì nhíu mày.
Tiếp đó lại bĩu môi, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Mỗi lần cha nhắc đến cậu em trai trong gia tộc này thì đều hiện lên vẻ khoe khoang, với lại, cha còn cực kỳ thích nhắc đến người này, mỗi lần gặp người khác thì đều khoe khoang về người này, giống như đó mới là con trai của ông, còn anh ta thì không phải vậy!
Có những lúc, bố trách mắng anh ta thì cũng mang cậu em trai trong gia tộc này ra để so sánh, khiến cho anh ta rất phiền chán.
Với lại, cha còn khoác lác rất kinh, tâng bốc cậu em kia lên tận trời, còn nói cậu em này kiếm tiền rất lợi hại, còn quen biết rất nhiều nhân vật ghê gớm, tóm lại, tâng bốc đến mức phi thực tế, cho nên anh ta cũng không tin.
Thật ra thì anh ta không quen thuộc với nhà chú Chính Hoa lắm, cha của anh ta và chú Chính Hoa là hai anh em họ cho nên vẫn tương đối thân thiết, nhưng đám đời sau như anh ta thì lại không có nhiều tình cảm lắm, có điều, mọi người đều là người cùng thôn đi ra, cho nên anh ta cũng biết một số tình hình của nhà chú Chính Hoa.
Anh ta cũng biết cậu em trai này, hồi còn bé thì thỉnh thoảng cũng gặp trong mấy bữa tiệc rượu hoặc là ăn cỗ gì đấy, nhưng khi lớn lên thì chưa từng gặp nhau.
Trong ấn tượng của anh ta, thì nhà chú Chính Hoa hơi nghèo, mà nhà anh ta thì đã làm giàu như lâu, cũng nổi tiếng là gia đình giàu có trong thôn, nên bình thường cũng không có qua lại gì với nhà chú Chính Hoa.
Nhưng năm ngoái, gia đình này đột nhiên phát tài, trở nên rất giàu có, còn rất nổi tiếng ở trong thôn.
Mọi người đều nói cậu em trai này rất khó lường.
Thậm chí cha anh ta còn nói, cậu em trai này kiếm được hơn một tỷ, tuổi còn trẻ mà đã là tỷ phú, khiến cho anh ta không thể tin nổi.
Diệp Cảnh Huy hừ nhẹ, nói: “Cha, mấy chục triệu mà cũng chẳng đáng là gì à! Cậu ta nào có lợi hại như vậy chứ!”
Diệp Chính Đức cười nói: “Đối với Tiểu Mặc mà nói, thì mấy chục triệu không nhiều chút nào! Con không thấy người ta bỏ ra hơn 100 triệu mua một nhà xưởng cho cha mình à! Mấy chục triệu mà thôi, có nhiều không?”
Sau đó, ông lại quở trách một câu: “Con thấy Tiểu Mặc chưa, vừa lợi hại, lại vưa hiếu thuận!”
Diệp Cảnh Huy nhíu mày, trong lòng càng khó chịu hơn.
Cha luôn nói anh ta như vậy, luôn so sánh anh ta với cậu em họ đó.
Diệp Cảnh Huy nói với vẻ khinh thường: “Cậu ta chỉ may mắn mà thôi!”
Trong nhà cậu em họ này cũng không có vốn liếng gì, thế mà có thể phất nhanh, kiếm được nhiều tiền như vậy, chẳng phải là gặp may trong thị trường chứng khoán sao!
“May mắn, cũng là một phần của thực lực!” Diệp Chính Đức nghiêm túc, cứng rắn nói: “Sao con không có vận may như thế? Tiểu Mặc vẫn rất lợi hại có được không, người ta làm một streamer mà một ngày cũng kiếm được mấy triệu, hơn chục triệu, nghe Chính Hoa nói, Tiểu Mặc còn mở một công ty bán quần áo, cũng kiếm được rất nhiều tiền.”
“Idol trên mạng mà thôi!” Diệp Cảnh Huy bĩu môi một cái, trong lòng vẫn hơi khinh thường.
Tất nhiên anh ta biết loại idol trên mạng này, đám người này vừa live stream vừa bán quần áo hoặc vài thứ khác, đúng là rất kiếm tiền.
Có điều, anh ta vẫn không để đám người này vào mắt, vì cảm thấy bọn họ quá thấp kém.
Diệp Chính Đức hừ nhẹ, nói: “Thế nào? Con vẫn còn ghét bỏ à! Người ta dựa vào bản lãnh thật sự để kiếm tiền, có gì không được!”
“Được được được, cậu ta rất lợi hại!” Diệp Cảnh Huy nhếch miệng, anh ta cũng lười tranh cãi nữa, càng tranh cãi lại càng khó chịu hơn.
“Đến rồi! Đến rồi! Chính là chỗ đó, thấy cái biển kia chưa!” Đi thêm một đoạn, bỗng nhiên Diệp Chính Đức chỉ về phía trước, kích động nói: “Con nghe cái tên Diệp Yến này mà xem, Diệp Yến, Diệp Yến, vừa nghe đã thấy thân thiết rồi!”
“Không phải chỉ là một cái tên sao!” Diệp Cảnh Huy nhỏ giọng lẩm bẩm.
Chỉ là một cái tên, mà cha kích động như vậy làm gì.
Anh ta đi vào trong, rồi tìm một chỗ đỗ xe.
Hai người xuống xe, Diệp Cảnh Huy quan sát hoàn cảnh bốn phía, nhà hàng này dựa vào núi, bên cạnh có sông, còn có đình viện, cách bố trí và trang hoàng ở đây chỉ sợ tốn không ít tiền.
“Hoàn cảnh rất tốt đấy!”
“Đi đi, đi thôi!” Diệp Chính Đức kẹp cái túi vào nách, vui cười hớn hở đi đến cửa.
Vào trong nhà hàng, vừa đi vừa qua nsats, hai người đều hơi kinh ngạc một chút.
“Đây. . .đây phải xài hết bao nhiêu tiền chứ?”
Hai người đều bị nội thất và trang trí xa hoa trong nhà hàng làm cho rung động.
Khi hai người đang thất thần, có một nhân viên phục vụ tiến lên đón, nhiệt tình nói: “Xin hỏi, hai vị là. . .?”
Diệp Chính Đức lấy lại tinh thần, cười nói: “A! Chúng tôi là họ hàng thân thích của ông chủ các cô, là ông chủ của các cô mời bọn tôi đến ăn cơm!”
“Vâng! Mời hai người qua bên này ngồi một lát, tôi đi báo với ông chủ!”
Nhân viên phục vụ mời hai người ngồi xuống, dâng trà lên rồi mới rời đi.
Diệp Cảnh Huy quay người nhìn hai bên một chút, đánh giá nội thất và trang trí nơi đây thì càng líu lưỡi hơn, rồi lại nhíu mày, hừ nhẹ một câu: “Quá lãng phí!” Giọng nói có vài phần xem thường.
Đây không phải là lãng phí, mà phải gọi là phá của!
Dùng nhiều tiền như vậy để mở một nhà hàng, đến ngày tháng năm nào mới có thể hồi vốn chứ!