“Mới có ít tiền mà đã phung phí như vậy, sớm muộn thì cũng mất sạch!” Diệp Cảnh Huy hừ nhẹ nói, giọng điệu rất khinh thường.
Trước đó, đã bỏ rất nhiều tiền để mua nhà xưởng kia, cũng không biết bao giờ mới có thể kiếm lại vốn, bây giờ thì lại dùng nhiều tiền như vậy để mở nhà hàng, theo anh ta, thì đây là phá của, giống hệt mấy tên nhà giàu mới nổi.
“Ai cần con lo! Tiểu Mặc có tiền, con quản được à?” Diệp Chính Đức trừng mắt nhìn con trai mình, quát khẽ: “Con nhìn đi, hoàn cảnh nơi này tốt đến mức nào chứ, rất có phong cách!”
Diệp Cảnh Huy bĩu môi một cái, cũng không nói gì nữa.
Một lát sau, Diệp Mặc chạy từ sau bếp ra.
“Chú!”
Bây giờ vẫn sớm, mới hơn 10 giờ, khách khứa vẫn chưa đến, nên hắn ở sau bếp nhìn xem.
“Tiểu Mặc!” Diệp Chính Đức vội vàng đứng dậy, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng nhiệt tình, “Sao chú có cảm giác cháu lại đẹp trai hơn rồi nhỉ!”
Ông dò xét một chút, rồi mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi thán phục.
Đứa cháu này dáng dấp quá đẹp trai, với lại, mỗi lần gặp mặt thì đều có cảm giác đẹp trai hơn trước.
“Nào có chứ!” Diệp Mặc bật cười, lại nhìn về phía người thanh niên bên cạnh: “Anh Cảnh Huy cũng đến à!”
Diệp Cảnh Huy vẫn ngơ ngơ ngác ngác, như không dám tin vào mắt mình.
Một lúc sau, anh ta mới hồi phục tinh thần, hơi cười xấu hổ, nói: “A! Đúng!”
Diệp Mặc đi qua, ngồi xuống ghế, nói: “Chú, ngồi đi! Dạo này chú đang kinh doanh cái gì thế?”
Chú Chính Đức có công kinh doanh ở dưới quê, ở Đế Kinh cũng có vài mối làm ăn, nhưng chưa nghe nói chú ấy có kinh doanh gì ở thành phố H này.
Diệp Chính Đức khoát tay, cười nói: “Chỉ kinh doanh nhỏ mà thôi, sao có thể so sánh với Tiểu Diệp cháu chứ!”
Ông liều mạng phấn đấu cả một đời mà cũng chỉ kiếm được vài chục triệu, đứa cháu này còn trẻ tuổi mà đã kiếm được vài tỷ rồi, không thể so sánh nổi!
Diệp Cảnh Huy ở một bên hơi nhíu mày, tuy hơi khó chịu nhưng cũng không nói gì.
Đúng là vài mối làm ăn nhỏ của mình, hoàn toàn không thể so sánh với vị này.
Diệp Chính Đức nhấp một ngụm trà, nhìn hai bên một chút rồi hỏi: “Tiểu Mặc, nhà hàng này của cháu cũng tốn không ít nhỉ!”
“Vâng! Đầu tư khá lớn!” Diệp Mặc gật đầu, “Vị trí tốt, cộng thêm việc thiết kế, sửa sang cũng đã mấy mấy chục triệu rồi, đấy là còn chưa tính nhân công!”
“Lợi hại!” Diệp Chính Đức thở dài từ đáy lòng.
Diệp Cảnh Huy cau mày hỏi: “Vậy. . . vậy có thể hồi vốn sao?”
“Đương nhiên có thể rồi!” Diệp Mặc cười nói: “Có lẽ chỉ một hai năm là có thể hồi vốn rồi.”
“Một hai năm? Nào có nhanh như vậy chứ!” Diệp Cảnh Huy hô nhỏ một tiếng, tiếp đó lại nở nụ cười, anh ta cảm thấy cậu em họ này quá mạnh miệng, hoàn toàn là chém gió.
Đầu tư lớn như vậy, nào có hồi vốn nhanh như thế chứ.
Với lại, ngành ăn uống bây giờ cũng cạnh tranh rất nhiều, nhà hàng cao cấp cũng không dễ kiếm như vậy, có thể duy trì lợi nhuận đã là rất tốt rồi, còn muốn hồi vốn trong một hai năm thì là không thể nào!
Diệp Chính Đức cũng nhíu mày, ông cũng cảm thấy Diệp Mặc quá lạc quan.
Ngành ăn uống bây giờ cũng không dễ làm đâu.
Diệp Mặc cười nói: “Khoảng tầm một hai năm thôi, mà không hồi vốn thì cũng không sao cả, dù sao mở nhà hàng này cũng không phải để kiếm tiền mà!”
Dưới cờ ẩm thực Diệp thị có rất nhiều nhà hàng bình dân và giá rẻ, đấy mới là nguồn thu nhập chính của tập đoàn, cũng là nguồn thu nhập lớn nhất, còn hắn mở những nhà hàng cao cấp này, đầu tiên là vì hứng thú, thứ hai là cũng là vì gia tăng thương hiệu và dư luận.
Diệp Chính Đức nhất thời cười nói: “Đúng đúng!”
Công việc chính của Tiểu Mặc không phải thứ này, cho nên chỉ cần không thua lỗ thì cũng đủ rồi.
Khẩu khí thật lớn!
Diệp Cảnh Huy lại bĩu môi, anh ta nghe thấy thế thì hơi khó chịu.
Cậu em họ trong gia tộc này còn giả vờ giả vịt, nói cái gì mà không phải vì kiếm tiền, dáng vẻ như không có hứng thú với tiền vậy, cậu ta mới có bao nhiêu tiền chứ, thế mà cũng dám nói như vậy, không sợ bị người ta cười vào mặt à!
Nhưng có cha ở đây, nên anh ta cũng không tiện nói ra, chỉ có thể oán thầm vài câu trong lòng để phát tiết thôi.
“Đến giờ rồi, cháu cũng phải đi đón khách đây!” Hàn huyên một lúc, Diệp Mặc nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, “Hôm nay cháu cũng mời không ít bạn bè đến cổ động!”
Diệp Chính Đức vội vàng khách khí nói: “Được được! Cháu cứ bận rộn trước đi!”
Chờ người đi ra đến cửa, ông mới thu hồi ánh mắt, thở dài, nói: “Cảnh Huy, còn phải học Tiểu Mặc một chút, người ta vùa ổn trọng lại rất thành thục đấy!”
“Thôi đi!” Diệp Cảnh Huy hừ một tiếng: “Cha, con là con trai ruột của cha thật không! Còn nữa, cậu ta chững chạc ổn trọng ở đâu chứ, rõ ràng giả vờ giả vịt không quan tâm đến tiền, không phải vì tiền thì mở nhà hàng làm gì!”
“Con. . .” Diệp Chính Đức bị tức đến trợn mắt, nghẹn họng, “Con. . .con chính là không thể nhìn thấy Tiểu Mặc tốt hơn mình! Loại lời này đừng nói ở trước mặt Tiểu Mặc, thôi bỏ đi, lát nữa con ngậm chặt miệng lại, đừng nói gì nữa!”
Ông trừng mắt với con trai mình xong thì quay người nhìn ra phía cửa, lộ ra vẻ chờ đợi và tò mò.
Với thân phận của Tiểu Mặc, thì bạn bè của nó tất nhiên cũng có thân phận không tầm thường, giống như vị chủ tịch Tào của Weibo ở Đế Kinh lần trước cũng quen biết Tiểu Mặc, mà đó cũng là một nhân vật khá có danh tiếng.