Diệp Cảnh Huy liếc mắt, hừ nói: “Vâng vâng!”
Yên lặng một lúc, anh ta lại không nhịn được, liếc mắt nhìn cha mình, nói thầm: “Có gì đáng xem chứ, người ta có thể mời được ai chứ, chắc là chỉ mời được một đám idol trên mạng thôi!”
Anh ta nói xong thì lại tự cười, lộ ra vài phần đùa cợt.
Anh ta cảm thấy, chắc hẳn là như vậy.
Cậu em họ này cũng là idol trên mạng mà, cũng là người trong ngành đó, nên có thể mời một đám idol trên mạng đến cổ động, phải biết, đám idol trên mạng này rất khá giả đấy, hoàn toàn có thể tiêu phí ở những nơi đắt đỏ như này.
Còn về phần những người còn lại, chắc là cũng không phải nhân vật quá lợi hại gì.
Không có bối cảnh, không có căn cơ, chỉ nhờ vào may mắn mà kiếm được ít tiền, vậy thì nào có nhân vật lợi hại nào thèm để mắt đến chứ, cũng không có tư cách lăn lộn trong vòng tròn đó.
Diệp Cảnh Huy vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng người truyền vào từ phía cửa.
Sau đó, có mấy người đi vào.
Cậu em họ kia thì đi bên cạnh, vừa cười vừa nói với mấy người đó.
Anh ta nhìn kỹ lại thì hơi ngơ ngác một chút.
Mấy người này đều khá nhiều tuổi, đều khoảng tầm 40, 50 tuổi, cách ăn mặc cũng khá đơn giản, đều là áo sơ mi và quần tây, nhưng khí độ cả đám đều khá bất phàm, hiển nhiên cũng không phải là người bình thường.
“Chắc là mấy ông chủ nhỏ gì đó rồi!” Anh ta âm thầm nói, anh ta vẫn không tin, thật sự sẽ có nhân vật lợi hại gì đến đây.
Lúc này, chỉ thấy Diệp Chính Đức đứng dậy, tiến lên vài bước nghênh đón, trên mặt còn lộ ra nụ cười nhiệt tình.
Ông cũng không rõ ràng thân phận của mấy người này lắm, nhưng nhìn dáng vẻ này thì chắc chắn cũng có chút thân phận, ít nhất cũng phải là ông chủ có tài sản vài trăm triệu.
Trong thành phố H này, loại ông chủ có tài sản như vậy cũng không ít.
Mà đây chính là một cơ hội rất tốt, có thể dựa vào quan hệ của Tiểu Mặc để quen biết với một số người, phát triển mối quan hệ của mình, sau này làm ăn cũng dễ dàng hơn.
Diệp Chính Đức đi đến gần Diệp Mặc, cười nói: “Tiểu Mặc, mấy vị khách quý này là. . .?”
“A! Mấy vị này là. . .”
Diệp Mặc mỉm cười, chỉ vào mấy người bên cạnh, rồi lần lượt giới thiệu.
Diệp Mặc chỉ vào từng người, rồi giới thiệu.
“Vị này là chủ tịch Phùng của tập đoàn Bác Thế!”
“Vị này là tổng giám đốc Uông của Tấn Kiệt Tinh Mật!”
“Vị này là. . .”
Sau đó, Diệp Mặc lại chỉ vào Diệp Chính Đức mà giới thiệu: “Vị này là chú của tôi, Diệp Chính Đức! Cũng là người làm ăn, mở nhà máy và công xưởng!”
“Ông chủ Diệp, xin chào, xin chào!”
Những người kia nhiệt tình chào hỏi, còn tiến lên bắt tay.
Diệp Chính Đức thì cứng đờ tại chỗ, gương mặt hiện lên vẻ ngốc trệ và mờ mịt.
Trong mấy nhà công ty này, ông đã nghe nói qua về tập đoàn Bác Thế, đây chính là một tập đoàn có quy mô khá lớn, có giá trị mấy chục tỷ ở trên sàn, vậy thì tài sản của vị chủ tịch Phùng này phải có bao nhiêu? Ít nhất cũng là vài tỷ!
Thậm chí, có khả năng tiếp cận chục tỷ!
Đại gia cấp bậc 10 tỷ!
Trong thành phố này cũng chẳng có mấy đại gia như vậy! Mỗi người đều là nhân vật không tầm thường, đối với một ông chủ nhỏ có vài chục triệu như ông mà nói, thì đây chính là một nhân vật thông thiên, một tồn tại mà ông cần ngưỡng vọng.
Vậy mà Tiểu Mặc lại có thể mời một nhân vật như vậy đến đây?
Hơn nữa, nhìn trông có vẻ như vị chủ tịch Phùng này có quan hệ khá tốt với Diệp Mặc, dáng vẻ vừa cười vừa nói của bọn họ như khá thân thiết, chuyện này. . . quả thật là hơi khó tin!
Hai mắt Diệp Chính Đức từ từ mở to, trong lồng ngực lại có từng cơn sóng lớn dâng trào!
Ông ta còn tưởng rằng, Tiểu Mặc chỉ mời mấy ông chủ có vài trăm triệu là cùng, như vậy thì mình cũng có thể làm quen một chút, nhưng không ngờ lại là những nhân vật lợi hại như vậy, cấp bậc 10 tỷ, như vậy với thân phận của ông thì nào dám trèo cao chứ!
Ngay sau đó, thân hình ông hơi run lên, trong lòng cũng hơi kinh sợ.
Ánh mắt nhìn thoáng qua hai bên, tâm thần lại chấn động và hoảng sợ.
Nếu như vị chủ tịch Phùng này đã ghê gớm như vậy, chứng tỏ những người đi cùng ông ta cũng sẽ có thân phận không thấp, coi như không ghê gớm bằng, vậy thì cũng không kém bao nhiêu, có thể cũng sẽ có vài tỷ là ít.
Mấy người kia, cũng là người ông không thê với tới.
Nếu như không phải vì Tiểu Mặc, thì e rằng mấy người này còn không thèm nhìn lấy mình một cái!
Diệp Chính Đức lấy lại tinh thần, hơi khom người, vô cùng khách khí nói: “Xin chào, xin chào!”
Diệp Cảnh Huy ở phía sau nghe được thì khẽ giật mình, anh ta có chút buồn bực.
“Bác Thế? Tấn Kiệt Tinh Mật?”
Anh ta chưa từng nghe qua những cái tên này.
“Bác Thế? Để xem. . .”
Ngay sau đó, anh ta liền cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm.
Sau khi xem kỹ một hồi, toàn thân anh ta liền chấn động như bị sét đánh.
Gương mặt trở nên hoàn toàn ngây dại.
Một lát sau, anh đờ đẫn ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy người kia, rồi lại cúi đầu nhìn tấm ảnh trong điện thoại di động, tâm thần không khỏi run lên, càng ngày càng kinh hãi và khó tin.
Sao lại. . . có thể là một nhân vật lợi hại như vậy được?
Cậu em họ trong gia tộc này nào có mặt mũi lớn đến mức mời được một nhân vật bậc này cơ chứ!
Thậm chí, còn kết giao bạn bè với những nhân vật như vậy?
Anh ta ngây ngốc tại chỗ một lúc, thâm thần chìm vào rung động và mờ mịt.