Chờ mấy người kia đi vào trong, cha cũng quay trở lại, nhưng Diệp Cảnh Huy vẫn chưa tỉnh táo lại, vẫn ngồi ngây ngốc tại chỗ.
Rất lâu sau, toàn thân anh ta run lên, rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhịn không được mà hô lên: “Đó là. . .”
Anh ta vẫn không dám tin tưởng, cậu em họ này lại có thể mời một nhân vật cấp bậc này đến đây.
Cậu em họ này có mặt mũi lớn như vậy sao?
Diệp Cảnh Huy cau mày suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Vốn định mở miệng hỏi cha mình một chút, nhưng vừa ngước mắt lên đã thấy vẻ mặt ngơ ngác của cha mình, tám phần cũng đã bị chấn động, chỉ sợ hỏi cũng không hỏi được gì.
Một lát sau, lại có một nhóm người đi vào cửa.
“Lại. . .lại có người đến rồi!”
Diệp Cảnh Huy vội vàng nhìn kỹ về phía đó, sau khi thấy rõ thì anh ta lại khẽ giật mình, không phải là idol trên mạng như những gì anh ta đoán, mà đều là những người trung niên khoảng 40 50 tuổi, dáng vẻ như những nhân sĩ thành công và ông chủ lớn.
Anh ta há hốc miệng nhìn cảnh này.
Mà Diệp Chính Đức cũng nhìn về phía bên đó, ông hơi do dự một chút, nhưng vẫn không tiến lên, vì sợ mất mặt.
Nhìn dáng vẻ của những người này, e rằng cũng là những nhân vật hết sức lợi hại, với thân phận của ông, thì coi như làm quen cũng vô dụng, căn bản là không với tới nổi.
Chờ Diệp Mặc đưa vào vào phòng, quay trở lại thì ông mới dám tiến lên hỏi vài câu.
Sau khi biết được thân phận của những người đó, thì ông lại ngẩn ngơ, trong lòng cực kỳ rung động.
Quả nhiên ông đoán không sai, tất cả đều là ông chủ lớn, không có ai là đơn giản cả.
Mà Diệp Cảnh Huy ở bên cạnh cũng nghe được, nghe thấy mà hãi hùng khiếp vía.
Mấy người ban nãy đã để cho anh ta chấn động không thôi rồi, bây giờ, không ngờ lại xuất hiện mấy người cũng không kém gì, đến cùng thì cậu em họ này quen biết bao nhiêu nhân vật lớn như vậy?
Cậu em họ này, lại có mặt mũi lớn như vậy sao?
Chỉ bằng ít tiền kiếm được trên thị trường chứng khoán, hay là bằng thân phận idol trên mạng vớ vỉn kia?
Bất kể là cái nào, thì đều không đủ!
Đến khi tỉnh táo lại, Diệp Cảnh Huy vặn chặt lông mày, trong lòng vô cùng hoang mang.
Một lát sau, lại có vài người đến, mấy người này trẻ hơn một chút, nhưng cũng không giống idol trên mạng gì cả, sau khi hỏi một chút mới biết, thì ra đám người này đều là phú nhị đại, gia thế cũng rất bất phàm.
Lại có mấy đợt khách nữa, khiến cho cả hai cha con đều chết lặng.
Từng đợt từng đợt đều là người có thân phận không đơn giản, không phải đại gia có vài tỷ, thì cũng là phú nhị đại, nhưng bọn họ không tài nào hiểu nổi, tại sao Tiểu Mặc lại có thể mời được những nhân vật ghê gớm như vậy chứ!
“Chú Lạc, Lạc tiểu thư, mời vào trong ngồi!”
Lại có hai người đến, hai cha con liếc mắt nhìn qua, ánh mắt đều bị vị tuyệt sắc giai nhân kia hấp dẫn.
Sau khi quay lại, Diệp Mặc giới thiệu một chút.
“Đó là tập đoàn Cự Phong!”
Hai cha con nghe được lại ngẩn ngơ, tâm thần chỉ có ong ong.
Xem ra, lại là một ông chủ lớn có cấp bậc 10 tỷ!
Diệp Chính Đức không nhịn được nữa, liền hỏi: “Tiểu Mặc, sao. . .sao cháu có thể mời được nhiều người như vậy?”
Những nhân vật này, toàn bộ đều là nhân vật có máu mặt trong thành phố, từng người đều có thân phân hiển hách, mời một người đã là khó khăn rồi, chứ đừng nói là mời nhiều như vậy, quả thật là có chút khó tin.
Diệp Mặc cười nói: “A! Đều là người quen biết! Quan hệ cũng không tệ, nên mới mời đến!”
Diệp Chính Đức lại lắp bắp hỏi một câu: “Như vậy sao? Vậy. . . vậy Tiểu Mặc, cháu bây giờ. . . ?”
Quen biết liền có thể mời đến?
Nào có đơn giản như vậy chứ!
Nhìn những người kia khách khách khí khí với Tiểu Mặc, còn có một số người còn rất cung kính, dường như thân phận của Tiểu Mặc còn cao hơn cả bọn họ vậy.
Diệp Mặc khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Cháu bây giờ? Rất tốt mà! Cha mẹ cháu không nói gì với chút à?”
Diệp Chính Đức nói: “Bọn họ. . . không nói gì cả, chỉ nói cháu làm ăn rất khá, mở thêm cái công ty bán quần áo thôi!”
“A! Kinh doanh quần áo cũng khá tốt, đó chính là tập đoàn Phác Ngọc, hiện giờ đã có quy mô hơn 10 tỷ rồi! Còn nữa, cháu cũng mua mấy cái công ty khác nữa, nhà hàng này chính là dưới cờ của tập đoàn ẩm thực Diệp thị của cháu!”
“Còn lại, thì còn có bệnh viện này, khách sạn này. . .tóm lại là có rất nhiều!”
Diệp Mặc giải thích đơn giản một lần.
Hai cha con Diệp Chính Đức nghe xong thì há hốc miệng, đầu ông ông lên rồi trống rỗng, hoàn toàn không thể tin nổi vào tai mình.
Nhất là Diệp Cảnh Huy thì ngây ngẩn cả người luôn.
Kinh doanh quần áo đã có quy mô hơn 10 tỷ, còn có rất nhiều công ty và sản nghiệp khác, càng nghe càng hoang đường, càng không hợp thói thường, nhưng hết lần này đến lần khác, đáy lòng anh ta lại không nghi ngờ chút này, mà chỉ cảm thấy như vậy mới đúng.
Cũng chỉ có như vậy, thì những ông chủ lớn kia, thậm chí là đại gia cấp bậc 10 tỷ kia mới sẽ khách khí với cậu em họ này như vậy.
“Ai ui! Mẹ ơi!” Diệp Chính Đức ngồi yên nửa ngày, bỗng nhiên vỗ đùi một cái, rồi kích động nhảy dựng lên: “Tiểu Mặc, khó lường a! Đây là quang tông diệu tổ(*)!”
(*) ý nói làm rạng rỡ tổ tiên.