Mặt mũi Diệp Chính Đức tràn đầy hồng hào, cất tiếng cười to.
“Chính Hoa cũng thật là, ông ấy không nói cho chú cái gì cả!”
Trong gia tộc xuất hiện một người trẻ tuổi lợi hại như vậy, nên tất nhiên ông ta rất vui vẻ.
Ông lại liếc mắt nhìn ra cửa một chút, rồi lộ ra vẻ thổn thức.
Thành tựu ban đầu của đứa cháu này đã đủ kinh người rồi, nào ngờ chỉ vài tháng không gặp, lại trở nên càng ghê gớm hơn, giờ tài sản đã vài chục tỷ rồi, quả thật là quá khó tin!
Điều quan trọng nhất là, Tiểu Mặc mới có 24 tuổi thôi!
Quá trẻ tuổi!
Mà số tài sản này đặt trong thành phố H cũng phải xếp hạng đầu rồi, chứ đừng nói là trong huyện, hoàn toàn chính xác là thủ phủ của một huyện.
Gia tộc xuất hiện một thủ phủ, không phải quang tông diệu tổ thì là gì!
Diệp Chính Đức lại kích động vỗ đùi, nói: “Mấy hôm nữa chú sẽ trở về quê, khi đó chú sẽ bàn bạc với Chính Hoa về việc tế tổ, phải làm long trọng một chút mới được!”
Diệp Cảnh Huy ở bên cạnh cũng không lên tiếng nữa.
Anh ta vẫn còn chưa tỉnh táo lắm.
Cậu em họ trong gia tộc này lợi hại đến mức phi thực tế, rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn anh ta, thế mà đã là đại gia có hơn 10 tỷ tài sản rồi.
Sau đó, khuôn mặt anh ta dần dần đỏ lên, quẫn bách không thôi.
Ban nãy, anh ta còn chê cười cậu em họ này, hiện giờ xem ra, là anh ta lòng dạ nhỏ nhen, anh ta mới là trò cười.
“A! Không đợi được nữa rồi, gọi điện cho Chính Hoa luôn đi!”
Diệp Chính Đức lẩm bẩm xong thì móc điện thoại di động ra gọi luôn.
Một lát sao, đối phương đã nghe máy.
“Alo? Chính Đức, có chuyện gì à?”
Diệp Chính Đức cười vang, nói: “Chính Hoa, anh không được nha, anh muốn che giấu đúng không!”
“Cái gì?”
Ngọc Long Loan, Cha Diệp vừa mới trở về nhà, ông đang rửa rau trong bếp, chuẩn bị nấu cơm.
Diệp Chính Đức cười nói: “Ý em là Tiểu Mặc ấy!”
“Tiểu Mặc làm sao?”
“Thế mà anh không nói cho em biết Tiểu Mặc lợi hại như vậy, hôm nay nhà hàng của TIểu Mặc khai trương đã mời rất nhiều nhân vật lợi hại, dọa em sợ chết khiếp!”
“À, ừm!” Cha Diệp nghe vậy thì sững sờ, cẩn thận nghĩ lại thì hình như có chuyện này, lần trước Tiểu Mặc cũng đã nói với ông.
Sau đó, ông lắc đầu, cười nói: “Ấy! Có gì hay mà nói chứ!”
Ông không phải là người thích khoe khoang, thật ra thì khi con trai vừa mới phát tài thì ông cũng rất hưng phấn, cũng từng khoe khoang khoác lác với mọi người, nhưng dần dần thì cũng quen với chuyện này, nên cũng không cảm thấy gì.
Với lại, bây giờ ông với vợ mình cũng không biết con trai đã có bao nhiêu tiền rồi, cũng không muốn hỏi nhiều.
Con trai muốn nói thì nói, không muốn nói thì bọn họ cũng không hỏi.
Thành tựu của con trai quá lớn, vượt xa mức độ hiểu biết của bọn họ, nên cũng họ cũng không hỏi làm gì.
Diệp Chính Đức cười nói: “Đây chính là chuyện lớn đấy! Chính Hoa, em nói với anh thế này, chờ em về bên đó, chúng ta phải chọn ngày lành tháng tốt để đi từ đường tế tổ, gọi cả Tiểu Mặc trở về nữa, lần này phải làm long trọng vào, gia tộc chúng ta xuất hiện Tiểu Mặc, chính là một chuyện rất đáng giá kiêu ngạo đấy!”
“Tế tổ?” Cha Diệp hơi giật mình, ông cũng hơi động lòng.
Đây chính là một chuyện rất hãnh diện đấy!
Tuy rằng ông đã chuyển ra khỏi thôn từ lâu, nhưng vẫn liên hệ với họ hàng ở trong thôn, cha mẹ ông mỗi khi rảnh rỗi đều chạy về thôn chơi.
Cha Diệp hơi do dự một chút, lại nhìn về phía Mẹ Diệp ở bên cạnh, hỏi: “Bà thấy thế nào?”
Mẹ Diệp nghĩ nghĩ, rồi dịu dàng nói: “Tôi cảm thấy cũng được đấy, chắc chắn cha mẹ sẽ rất vui vẻ, có điều, chúng ta phải hơi Tiểu Mặc trước đã, xem con trai có muốn hay không đã, đến khi đó, dẫn cả Ngọc Tình về luôn, lâu rồi tôi cũng không gặp con bé!”
Cha Diệp cười nói: “Đúng vậy! Chắc chắn cha mẹ sẽ rất vui mừng!”
Trước đó, Chính Đức nói với mọi người trong thôn, nên mọi người trong thôn đều biết Tiểu Mặc có tiền đồ, mà từ khi nhà bọn họ có tiền, thì mỗi lần cha mẹ về quê đều nhận được đãi ngộ rất cao, cả thôn đều rất khách khí và nhiệt tình với cha mẹ.
Nhất là sau khi Tiểu Mặc mua nhà xưởng cho ông làm ông chủ, thì mỗi lần ông và vợ mình trở về thôn thì cũng nhận được đại ngộ không kém, thậm chí còn cao hơn cả Chính Đức.
“Đợi lát nữa rồi hỏi đi, nghe Chính Đức nói thì Tiểu Mặc đang làm việc, nhà hàng mới khai trương nên có không ít khách khứa!”
“Ừm!” Mẹ Diệp gật đầu.
Hàn huyên thêm vài câu, thì Cha Diệp mới cúp điện thoại.
“Chính Đức nói, những vị khách Tiểu Mặc mời đều vô cùng lợi hại, khiến cho chú ấy còn bị dọa sợ!” Cha Diệp cười ha hả nói, trong giọng nói còn không che giấu được vẻ tự hào.
“Chắc chắn rồi!” Mẹ Diệp mỉm cười, rồi đi qua giúp Cha Diệp rửa rau.
Thấy người ta khích lệ con trai mình, nên tất nhiên bà cũng thấy vui vẻ.
“Tiểu Mặc. . .”
Đang rửa rau, bỗng nhiên bà lại dừng lại, tâm thần trở nên hơi hoảng hốt.
Hai hôm trước, Tiểu Mặc gọi điện thoại về, đã nói với bà mấy chuyện, nói sinh vật Thần Châu gì gì đó của nó sắp lên sàn, còn nói là được đánh giá giá trị thị trường rất cao, tương lai sẽ rất ghê gớm.
Những thành tựu hiện giờ của Tiểu Mặc, cũng khiến cho bà không thể tưởng tượng nổi.