Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1074 - Chương 1074: Lạc Băng Nhan: Con Mới Không Thích Anh Ta!

Chương 1074: Lạc Băng Nhan: Con mới không thích anh ta! Chương 1074: Lạc Băng Nhan: Con mới không thích anh ta!

Cha Diệp nhìn vợ mình một cái, cười nói: “Bà lo lắng cái gì? Con trai của mình rất lợi hại, không có gì phải lo lắng cả!”

“Tôi không lo lắng, mà lo lắng cũng không có tác dụng gì, chúng ta không có bản lãnh gì, cũng không hiểu chuyện làm ăn của Tiểu Mặc, tôi chỉ. . . cảm khái một chút thôi!” Mẹ Diệp lắc đầu, cười nói: “Điều tôi quan tâm bây giờ là, khi nào Tiểu Mặc mới làm hôn lễ, bố trí như thế nào, lại làm bao nhiêu mâm cỗ. . .”

Cha Diệp nhất thời cười nói: “Chuyện này cũng không cần bà quan tâm, mấy người trẻ tuổi chúng nó có suy nghĩ của mình!”

“Đúng vậy nhỉ!” Mẹ Diệp sửng sốt một chút rồi mỉm cười, cúi đầu nhặt rau tiếp.

Một giờ hơn.

Diệp Mặc lần lượt tiễn khách rời đi.

Hắn lại tiễn hai cha con Diệp Chính Đức ra ngoài.

“Chú Chính Đức, đi thong thả! Chú uống rượu rồi, để anh Cảnh Huy lái xe đi!”

“Được được! Tiểu Mặc, quyết định thế nhé, . . . chờ cháu rảnh rỗi thì trở về một chuyến, chúng ta chọn ngày lành tháng tốt. . .” Diệp Chính Đức uống hơi nhiểu rượu, nên cũng đã hơi say.

“Cháu biết rồi!” Diệp Mặc vội vàng lên tiếng, rồi tiễn hai người lên xe.

Hắn quay lại nhà hàng, đi vào một gian phòng.

“Chú Lạc! Lạc tiểu thư!”

Diệp Mặc cười hỏi: “Bữa ăn hôm nay thế nào?”

“Rất ngon, cực kỳ ngon!” Lạc Chấn Đình khen liên tục, “Trình độ không hề thua kém gì nhà hàng Duyệt Vân cả, sau này chắc chắn sẽ đông khách!”

Ông ta cũng từng đến nhà hàng Duyệt Vân ăn cơm, mấy hôm trước con gái còn dẫn ông đi qua đó ăn, lúc đó ông mới biết khách sạn Duyệt Vân Trang đó cũng là của vị này.

Lạc Băng Nhan ở bên cạnh lấy khăn lau miệng, rồi cười nói: “Rất ngon!”

Nàng mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, kiểu dáng khá hoa lệ, đoan trang mà long trọng, lại được thiết riêng nên để lộ ra dáng người uyển chuyển và bốc lửa của nàng, nhất là hai ngọn núi sừng sững trước ngực kia thì hết sức nổi bật.

Gương mặt xinh đẹp của nàng lại có một khí chất lãnh diễm như một ngọn núi băng, đôi mặt đẹp lạnh lẽo còn mang theo một tia hờ hững.

Nhưng mỗi khi nàng cười rộ lên, thì vẻ băng lãnh đó lại tan rã, trở nên vô cùng quyến rũ, khiến cho nàng càng lộ vẻ rung động lòng người.

Ánh mắt Diệp Mặc dừng lại trong chốc lát, rồi chuyển đi ngay.

“Vậy là tốt rồi!”

Hắn khách sáo thêm vài câu, rồi mới tiễn hai người đi ra ngoài.

“Ai ai! Không cần tiễn đâu, cháu cứ làm việc của mình đi!”

Ra đến cửa, Lạc Chấn Đình liên tục khoát tay, đẩy Diệp Mặc trở về, thoái thác một lúc lâu mà vẫn không lay chuyển được, nên đành phải để Diệp Mặc tiễn ông ra xe.

Chiếc xe chậm rãi khởi động, rồi từ từ rời đi.

Trong xe, người ngọc quay đầu liếc nhìn bóng người ở bên ngoài kia.

Mãi cho đến khi không thấy bóng dáng thì nàng mới thu hồi ánh mắt.

Nàng nhìn thoáng qua bên canh, chỉ thấy cha đang nhìn mình với ánh mắt là lạ, khiến cho nàng sợ đến mức nhảy dựng lên.

“Cha, cha nhìn thế gì?”

Lạc Chấn Đình cười ha ha một tiếng, vui vẻ nói: “Không có gì!”

Lạc Băng Nhan nhất thời bất đắc dĩ, lại bị nhìn chằm chằm một lúc, khuôn mặt trắng nõn không khỏi đỏ lên, nàng quẫn bách mà nghiêng đầu qua một bên.

Trước đó, không biết tại sao cha lại biết Diệp tiên sinh, còn đột nhiên gọi điện thoại cho nàng, đưa tiền cho nàng, còn bảo nàng cày tiền nhiều vào, khiến cho nàng rất mờ mịt, từ đó về sau, cha lại thường xuyên trêu chọc nàng.

Với lại, cha còn cổ vũ nàng, bảo nàng phải dũng cảm hơn một chút.

Thế nhưng mà, nàng dũng cảm kiểu gì đây, nếu như là người khác thì tất nhiên nàng sẽ có tự tin, nhưng mà, đối thủ lại chính là Tô Thiên Hậu xinh đẹp như tiên nữ, nên nàng cũng chẳng có bao nhiêu tự tin.

Dù sao thì trước đó, khi mới gặp Diệp tiên sinh thì anh ấy đã không thèm nhìn nàng, chuyện này đã khiến cho lòng tự tin của nàng bị đả kích rất lớn.

Chẳng qua là, thái độ này của cha cũng khiến cho nàng rất vui vẻ.

Ít nhất, thì cha sẽ không thúc giục nàng, cũng không giới thiệu cho nàng người khác, ví dụ như Hứa Minh Huyên kia cũng đã thất sủng rồi, bây giờ trong mắt cha chỉ còn có một mình Diệp tiên sinh thôi.

Lạc Chấn Đình cười nói: “Con gái, con chỉ đứng xa nhìn như vậy là vô dụng. . .”

“Cha!” Lạc Băng Nhan nhăn mày, vội vàng kêu lên, ngăn không cha nói tiếp.

Cha lại muốn cổ vũ nàng dũng cảm lên, chủ động tranh giành các kiểu đây mà, những lời này nàng đã nghe nhiều đến phát chán rồi, với lại, đạo lý này ai cũng biết, còn cần cha nhắc nhở sao?

Lạc Chấn Đình trừng mắt, trách mắng: “Con xem con xem. . .mới nói vài câu đã không vui! Cha cũng chỉ muốn tốt cho con thôi!”

Lạc Băng Nhan ngoác miệng, hừ nói: “Tốt cái gì chứ, cha, con. . . con mới không có. . . không có thích anh ta!”

Nàng vốn muốn nói bằng giọng kiên định, chém đinh chặt sắt, nhưng mà lời ra đến miệng, lại biến thành mập mờ.

“Đúng! Đúng! Con không thích cậu ta, con còn có thể cứu!” Lạc Chấn Đình nhếch miệng, ông chỉ cảm thấy rất buồn cười.

Dáng vẻ trong ngoài không đồng nhất này, có kẻ ngu mới không nhận ra.

Lạc Băng Nhan lườm một cái, hầm hừ nói: “Ai nha! Cha! Con không nói chuyện với cha nữa!”

“Ha ha!” Lạc Chấn Đình lại rất vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment