Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1075 - Chương 1075: Ngọc Tình Trở Về!

Chương 1075: Ngọc Tình trở về! Chương 1075: Ngọc Tình trở về!

“Ai ui!” Cười một lúc, bỗng nhiên ông hơi nhăn mày lại, đưa tay đè lên trán, lộ ra vài phần đau đớn.

Lạc Băng Nhan vội vàng quay lại, khẩn trương hỏi: “Cha! Cha lại đau à?”

Lạc Chấn Đình khoát tay, cười nói: “Hơi hơi. . .Không có chuyện gì! Không có gì đáng ngại, một lát là đỡ!”

Nói xong thì nhắm mắt lại, ngả người ra sau, lấy tay đè lên trán, một lúc lâu sau, ông mới mở mắt ra, rồi thở hắt ra.

“Không sao rồi!”

Lạc Băng Nhan ân cần nói: “Cha, hay là. . . đi khám thử đi! Không phải cha đã bảo, Diệp tiên sinh nói rằng cha cần đi khám sao?”

“Không sao đâu!” Lạc Chấn Đình cười nói, “Các bệnh viện khác đều không khám ra bệnh gì, chẳng lẽ cậu ta lại có thể vừa nhìn đã biết? Cậu ta còn trẻ, làm sao có thể sánh được các chuyên gia kia chứ, cho nên tìm cậu ta cũng thế thôi!”

“Thế nhưng mà. . .” Lạc Băng Nhan còn muốn nói tiếp.

Nhưng thấy thái độ kiên quyết của cha thì nàng chỉ có thể bất đắc dĩ dừng lại.

Thật ra thì nàng cũng không biết y thuật của Diệp tiên sinh có vô cùng lợi hại như Lưu Đông Thần kia nói không, dù sao nàng chỉ cũng chỉ bị chút bệnh vặt, nên cũng không biết y thuật của Diệp tiên sinh lợi hại đến mức nào.

“Được rồi! Vậy . . . vậy cha phải nghỉ ngơi nhiều một chút đấy!”

“Được được!”

“Vậy tiễn con về nhà thay quần áo trước, rồi con lại đi công ty!”

Rất nhanh, xe đã thay đổi lộ trình, tiến về Phượng Minh Uyển.

Buổi chiều, Diệp Mặc đi bệnh viện Nhân Hoa một chuyến, gặp mặt Lưu Khải Nhân, thuận tiện quyên góp một ít tiền, rồi làm một ca phẫu thuật.

Cũng chỉ có những ca bệnh hết sức khó khăn, đám bác sĩ không chắc chắn thành công thì hắn mới đến làm.

Sau đó, Diệp Mặc lại chạy đến Duyệt Vân Trang một chuyến, rồi mới trở về phòng làm việc.

Sáng hôm sau, hắn cho bọn nhỏ ăn xong thì thu dọn một chút, rồi dẫn bọn họ trở về Hồ Phỉ Thúy.

Lần này, hắn lái chiếc Sweptail kia.

Trước kia, hắn thường xuyên lái chiếc Lamborghini Urus, bây giờ, hắn cảm thấy cũng không cần giấu diếm nữa, cho nên liền lái chiếc Sweptail này.

Về đến nhà, Diệp Mặc dọn dẹp một chút.

Rất lâu rồi không về đây ở, nhưng mà dì Vân vẫn thường xuyên đến quét dọn, cho nên cũng không có gì, còn bể bơi, sân vườn thì đã có chuyên gia đến bảo trì định kỳ rồi.

Dọn dẹp xong, Diệp Mặc mang hai đứa bé đi ra ngoài, đi dạo siêu thị, mua một đống đồ về.

Về đến nhà, Diệp Mặc bắt đầu bận rộn.

Hơn mười một giờ, một chiếc minivan dừng lại ở trước cổng, cửa xe mở ra, một bóng người tịnh lệ nhảy xuống.

Một chiếc váy đỏ bao bọc lấy cơ thể uyển chuyển bay bổng, hiển thị rõ vẻ nở nang và phong vận thành thục, một cặp đùi đẹp thon dài thẳng tắp, trắng bóng như tuyết, còn mang theo một tia nhục cảm, càng lộ vẻ gợi cảm mê người.

Đường cong trước ngực rất cao và sung mãn.

Cổ váy hơi thấp, nên căn bản không che nổi một mảnh trắng nõn cùng với một khe sâu hun hút kia.

Nàng ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp thành thục kiều diễm và vũ mị lập tức lộ ra.

“Cuối cùng cũng về đến đây rồi!”

Nàng nhếch bờ môi đỏ nở nang, nở nụ cười xinh đẹp, rồi lại quay người, đưa tay về phía trong xe.

Trong xe, một bàn tay ngọc duỗi ra, nắm lấy tay của nàng.

Sau đó, một gương mặt xinh đẹp và hoàn mỹ như tiên nữ trên trời xuất hiện.

Không có một chút phấn trang điểm nào, nhưng vẫn hoàn mỹ không tỳ vết.

Một chiếc áo thun trắng, cộng thêm một chiếc quần thể thao rộng rãi thoải mái, rất đơn giản, nhưng trên người nàng lại trở nên đẹp đẽ lạ thường.

Tô Ngọc Tình nhảy xuống xe, rồi than nhẹ một tiếng: “Rốt cuộc cũng về rồi!”

Đã rất lâu rồi nàng mới trở về ngôi nhà này.

Hai người cầm hành lý rồi mở cửa đi vào.

Khi đi ngang qua bể bơi, Dương Mạn Ny nhìn thêm vài lần, rồi cười nói: “Nước bể bơi vẫn rất sạch!”

Lần này, nàng và Ngọc Tình đều mang quần áo bơi theo, cũng là vì cân nhắc nơi này có cái bể bơi rất to, có thể bơi lội thoải mái.

Hai người đẩy cửa vào nhà, lại thay giày, vừa đi vào vừa hô lên một tiếng.

“Bọn em về rồi!”

Thoáng chốc, một mùi thơm nức mũi bay ra, hai người lập tức đi về phía nhà bếp. “Thơm quá!”

“Về rồi à!” Diệp Mặc quay người liếc mắt nhìn hai cô gái một cái, rồi tiếp tục làm việc.

“Ừm!” Tô Ngọc Tình gật đầu thật mạnh, rồi bước nhanh về phía trước, vươn tay ôm lấy Diệp Mặc, cơ thể uyển chuyển và nóng bỏng cũng dính chặt lên lưng hắn, cách một lớp quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẫy đà và mềm mại của nàng.

Tâm thần Diệp Mặc hơi rung động khi cảm nhận được sự mềm mại sau lưng, và ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt ở trên người nàng.

Hắn nhỏ giọng nói: “Anh đang nấu cơm!”

“Ừm!” Người ngọc lên tiếng, nhưng đôi tay trắng lại ôm chặt hơn một chút nữa, nàng muốn ôm Diệp Mặc thật chặt, lại gối đầu lên bả vai rộng lớn của Diệp Mặc rồi cọ cọ vài cái, nàng cảm thấy thoải mái đến mức híp mắt lại.

“Được rồi!”

Một lúc lâu sau, nàng mới buông lỏng tay, tiến lại gần, hôn lên gò má trái của Diệp Mặc một cái, lúc này mới cười khanh khách rời đi.

Nàng quay sang nói với Dương Mạn Ny: “Chị Mạn Ny, bọn mình đi xếp đồ thôi!”

“Ừm!” Dương Mạn Ny lên tiếng, lại liếc mắt nhìn về phía Diệp Mặc một chút, cố gắng che giấu một tia dị dạng ở trong mắt, rồi quay đầu đi theo.

Hai người nhìn hai đứa bé một chút, rồi mới trở về phòng sắp xếp hành lý.

Bình Luận (0)
Comment