Chờ đồ ăn được mang lên bàn, Tô Ngọc Tình ngồi xuống, vừa ăn vừa nói:
“Tối nay qua nhà cha mẹ em ăn cơm đi!”
“Ngày mai anh có rảnh không? Có muốn đi Hoành Điếm cùng bọn em không? Đi thăm bạn, chính là Trang Khả Lam kia! Anh cũng biết cô ấy đúng không? Bây giờ cô ấy đang quay phim ở Hoành Điếm, dạo này cô ấy nhận mấy bộ phim, danh tiếng tốt hơn trước kia nhiều!”
“Hóa ra là cô ấy!” Diệp Mặc nghe thấy cái tên này thì hơi giật mình.
Tất nhiên là hắn nhớ Trang Khả Lam này rồi, khi đến Thời Đại thì hắn thường xuyên nghe thấy Tề Diệu Huy nhắc đến người này, còn nói độ hot của người này cũng không tệ lắm, còn nổi tiếng hơn so với với lúc làm ca sĩ, cho nên đã cho người này không ít tài nguyên.
Có điều, hắn nhớ là, trước kia Trang Khả Lam và Ngọc Tình có quan hệ không tốt lắm cơ mà!
Tô Ngọc Tình cười nói: “Đó là truyền trước kia rồi, bây giờ em cảm thấy cô ấy rất tốt!”
Trước kia, hai người quan hệ không tốt lắm, nhưng sau này, Khả Lam đã xin lỗi mình, đã nhận sai, cho nên nàng đã tha thứ cho cô ấy.
Dương Mạn Ny ở một bên cũng gật gù.
“Người này, cũng không tệ lắm!”
Hiện giờ, Trang Khả Lam này rất biết cách nịnh nọt Ngọc Tình.
Diệp Mặc hơi trầm ngâm, vuốt cằm nói: “A! Cũng được, chỗ đó cũng không xa lắm, chúng ta đi sớm một chút, chiều là có thể về đến nhà!”
Đang ăn cơm, Dương Mạn Ny bỗng nhiên nói: “Chiếc. . .xe ở bên ngoài là xe gì thế? Sao tôi chưa thấy bao giờ?”
Khi đi vào thì nàng đã thấy chiếc xe thể thao trong nhà để xe, có điều, kiểu dáng này hơi lạ, nàng chưa bao giờ nhìn thấy.
Diệp Mặc giải thích: “Sweptail! Là bản định chế!”
Tô Ngọc Tình khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Định chế? Vậy nó bao nhiêu tiền?”
Diệp Mặc nói: “Hơn 100 triệu thôi!”
Sau khi nghe xong, hai cô gái đều hơi líu lưỡi, cạn lời mất nửa ngày.
Dương Mạn Ny hé đôi môi đỏ, muốn quở trách vài câu, nhưng mà nghĩ lại, thì vẫn ngậm miệng, chỉ lắc lắc đầu.
Nàng cũng không biết Diệp Mặc nhiều tiền đến mức nào rồi, lại mua thêm một chiếc xe hơn 100 triệu cũng không có gi quá đắng.
Chỉ là, nàng vẫn cảm thấy mua một chiếc xe đắt như vậy cũng hơi quá xa xỉ!
Mà Diệp Mặc cũng không phải chỉ có một chiếc xe này, bên này còn có Lamborghini, Bugatti gì đó, bên Đế Kinh cũng có một chiếc xe hơn 100 triệu, thật sự là xa xỉ!
“Ừm!” Tô Ngọc Tình gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Cơm nước xong xuôi, hai cô gái chơi với bọn nhỏ một lúc, chờ Diệp Mặc dọn dẹp nhà bếp xong, thì các cô đi xem xe trở về.
“Bọn mình đi thay quần áo đi! Rồi xuống bơi một lúc!”
“Diệp Mặc . . . thích xe thật đấy!” Dương Mạn Ny thì thầm nói: “Có điều, chiếc xe này cũng không tệ, nhìn phong cách hơn chiếc xe thể thao kia!”
Dương Mạn Ny nói xong thì trở về phòng mình cầm áo bơi, rồi đi theo lên gác.
Cạch!
Đóng cửa lại, nàng thay bộ áo bơi kia vào, rồi đứng soi gương một lúc.
“Bộ này rất vừa!”
Bộ áo bơi này kiểu dáng vẫn gợi cảm và quyến rũ như bộ lần trước, nhưng mà số tô hơn một chút, nên rất vừa người, không còn loại cảm giác gợi tình như trước nữa.
Tuy rằng cũng rất gợi cảm, nhưng không còn loại cảm giác xấu hổ khi mặc vào như lần trước.
Giống như cái dây này, lần trước nàng còn lo lắng nó sẽ rơi ra, nhưng khi nàng mặc bộ này, mặc dù no vẫn chí chống lên căng cứng, nhưng không cần lo lắng sẽ bị đứt dây.
Dương Mạn Ny quay người nhìn lại, thấy Ngọc Tình vẫn đang ngồi loay hoay sợi xích màu vàng kia, hình như vẫn không vừa.
“Em vẫn chưa xong à? Có cần chị giúp không?”
“Không cần đâu!” Tô Ngọc Tình ngẩng đầu lên, gương mặt đã ửng đỏ.
Nàng đã mua bộ to hơn rồi, nhưng không biết tại sao vẫn không vừa, rõ ràng nàng đã cắt sữa rồi, nhưng không thấy quy mô nhỏ hơn chút nào.
“Có gì mà phải ngượng để chỉ giúp em!”
Dương Mạn Ny cười khanh khách đi qua, rồi giúp Tô Ngọc Tình cài khóa lên.
“Đi thôi!” Tô Ngọc Tình thấy vẻ mặt ranh mãnh giảo hoạt của Dương Mạn Ny như muốn trêu chọc mình, thì vội vàng vươn tay kéo Dương Mạn Ny đi ra ngoài.
Đi xuống nhà, khi đi ngang qua phòng khách, Dương Mạn Ny hơi nhăn nhó một chút, vô ý mà tăng nhanh tốc độ.
Ra ngoài, hai người liền nhảy xuống bể bơi.
Ùm!
Nước mát vẻ, liền xua tan đi cái nóng của mùa hè.
Hai cô gái du động ở trong bể bơi, dáng người uyển chuyển giống như hai mỹ nhân ngư mê người.
Diệp Mặc đứng ở cửa nhìn một lúc, chỉ thấy cảnh đẹp ý vui.
Dương Mạn Ny bơi một vòng rồi ngoi lên, lau mặt, nhìn về phía này rồi cười nói: “Diệp Mặc, anh không xuống bơi à? Hay là cho bọn nhỏ xuống nước luôn đi, tôi dạy bọn nhỏ tập bơi luôn!”
Diệp Mặc nghe thấy thế thì khẽ giật mình.
Hắn quay đầu nhìn hai đứa bé đang chơi đồ chơi trong hàng rào an toàn ở phòng khách, tâm thần liền khẽ động.
Đúng là trẻ con ở tuổi này đã có thể học bơi lội.
Rất nhiều phụ huynh đều cho bọn nhỏ mới hơn 1 tuổi đi học bơi lội.
Lúc này, âm thanh của hệ thống bỗng nhiên vang lên.
[Đinh! Hệ thống phát động nhiệm vụ, dạy bọn nhỏ bơi lội hai tiếng, có thể nhận được một phần thưởng ngẫu nhiên!]
Diệp Mặc hơi ngơ ngác một chút, hắn cũng khá bất ngờ.
“Để lát nữa đi, tôi dạy bọn nhỏ là được!”
Diệp Mặc hô lên một câu, rồi quay người đi vào phòng, rồi lên gác.