Người kia lên tiếng, rồi xách túi lớn túi nhỏ đi vào, “Ông chủ Diệp đang định ra ngoài à?”
“Đang định đi mua thức ăn thôi!” Cha Diệp cười nói, mời người kia vào nhà ngồi.
Mẹ Diệp nghe tiếng thì đi ra, lên tiếng chào hỏi rồi đi chuẩn bị trà.
“Ấy! Không cần khách khí như vậy!” Người kia vội vàng nói, giọng điệu có hơi khẩn trương.
Mẹ Diệp cười nói: “Nên mà nên mà! Người đến là khách mà!”
“Tôi và Chính Đức có quan hệ rất tốt, nên vừa mới nghe chuyện con trai của ông chủ Diệp phát tài, thì lập tức đến nhà chúc mừng! Ông chủ Diệp ngài thật là có phục, có một người con trai tốt như vậy, tôi cực kỳ hâm mộ đấy!”
“Tôi cũng có con trai, haiz, chẳng ra hồn gì cả, sao có thể sao sánh với con trai ngài chứ, nếu nó có thể bằng 0,0001 phần của con trai ngài thì tôi đã thỏa mãn rồi!”
Người kai ngồi xuống trò chuyện với Cha Diệp, gương mặt đầy vẻ lấy lòng và nịnh nọt.
Trong giọng nói còn tràn đầy vẻ hâm mộ.
Ông ta đã nghe Chính Đức nói, ban đầu gia đình này rất bình thường, vị ông chủ Diệp này làm thuê trong xưởng hơn nửa đời, cũng không có bản lãnh gì đáng nói, nhưng lại sinh ra một đứa con trai lợi hại như vậy, lập tức vươn mình luôn.
Chính Đức còn nói, người trẻ tuổi kia vô cùng lợi hại, tuổi còn trẻ mà đã có mấy chục tỷ, còn quen biết rất nhiều nhân vật có máu mặt ở thành phố H.
“Ha ha!” Cha Diệp nghe xong thì cười to.
Ông cũng nghe những lời khen tặng này rất nhiều rồi, nhưng mỗi lần nghe thì vẫn thấy rất vui vẻ.
Mẹ Diệp ở một bên thì rụt rè hơn nhiều, bà chỉ mỉm cười đáp lại, nhưng đáy lòng cũng rất vui vẻ.
Bà cười khiêm tốn, nói: “Tiểu Mặc cũng có chút thành tựu, nhưng cũng không có khoa trương như vậy đâu!”
“Một chút gì chứ, đã thành thủ phủ của một huyện rồi đấy, trong huyện có rất nhiều người trẻ tuổi tuấn kiệt, nhưng con trai hai người là lợi hại nhất, cả nước đều không tìm thấy người nào lợi hại hơn ý chứ!” Ông chủ Lưu kia bật cười.
Mọi người trò chuyện hàn huyên một lúc, liền nghe thấy có người hô lên một tiếng.
“Ông chủ Diệp có nhà không?”
Cha Diệp đi ra ngoài xem, lại có người đến, cũng mang một đống quà, và khách khí nhiệt tình như vậy.
Cha Diệp hơi bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể lộ vẻ mặt vui cười chào đón.
“Mời vào! Mời vào!”
“Ông chủ Diệp, ngài thật là có phúc!”
“Con trai của ngài. . .”
Người đến cũng chúc mừng chúc mừng một phen, phải nói là vô cùng nhiệt tình.
Cha Diệp nhìn đống quà tặng, thì vội vàng khoát tay, “Đây. . .đây là đồ cổ à? Ai ui! Quá quý giá, không thể nhận không thể nhận!”
Tặng một ít đồ ăn hoa quả, hay là rượu thuốc lá gì đó thì ông còn có thể nhận, nhưng mấy thứ như vàng bạc châu báu, đồ cổ thì ông cũng không muốn nhận.
Người kia kiên trì nói: “Ấy! Chỉ là một chút lòng thành thôi! Không đáng bao nhiêu tiền đâu!”
Người một nhà này, chính là thủ phủ của huyện, sau này cũng là gia tộc hiển hách và phong quang nhất trong huyện, có thể kết giao với gia tộc như vậy, thì tặng vài món đồ cổ có là gì.
“Được rồi! Được rồi!” Cha Diệp thấy không từ chối được, đành phải nhận.
Một lát sau, lại có người đến, lần này là người quen, cũng thường xuyên đến làm khách, chính là Trầm Minh Thành, ông chủ Trầm.
“Ông chủ Diệp!”
“Chúc mừng! Chúc mừng!”
“Tôi biết ngay mà, Tiểu Mặc quá lợi hại, vừa trầm ổn lại rộng lượng, vừa nhìn đã biết là người làm chuyện lớn, ánh mắt tôi chưa bao giờ sai, đấy, không phải ứng nghiệp rồi sao! Đứa nhỏ Tiểu Mặc này đúng là không tầm thường mà!”
Trầm Minh Thành vừa vào đã lôi kéo Cha Diệp trò chuyện.
Cha Diệp chỉ có thể ngồi xuống tiếp khách.
Hàn huyên một lúc thì ông đứng dậy, định dành chút thời gian chạy ra chợ mua ít thức ăn, nhưng mà vừa ra đến cửa, thì lại có người đến, ông chỉ có thể nở nụ cười khổ.
Xem ra, hôm nay cánh cửa này sẽ bị đạp nát thật rồi!
Một lát sau, lại có một nhóm người đến cửa, nhìn kỹ, không phải mấy người quen trong thôn sao, còn có cả trưởng thôn nữa!
“Ai ui! Trưởng thôn, ông cũng đến à!”
“Náo nhiệt như vậy! Có thể không đến sao!”
“Tiểu Mặc đâu? Đã về chưa? Lát nữa mới về à! Vậy thì tốt quá! Từ khi Tiểu Mặc còn bé tôi đã biết là nó có mệnh phú quý rồi, không phải sao, nhìn xem nó bây giờ lợi hại đến mức nào chứ! Nghe Chính Đức nói, Tiểu Mặc kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ? Là ông chủ lớn có mấy chục tỷ rồi nhỉ!”
“Lợi hại! Lợi hại! Tiểu Mặc chính là niềm kiêu ngạo của thôn chúng ta!”
Cha Diệp dẫn mấy người vào trong nhà ngồi.
Ông và Mẹ Diệp lấy cớ pha trà để đi vào trong, tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
“Người. . . càng ngày càng nhiều rồi!”
Mẹ Diệp quay người nhìn ra phòng khách, cười nói: “Chứ sao, càng ngày càng náo nhiệt! Đúng lúc hôm nay Tiểu Mặc sẽ về, lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn cơm thôi, tôi thấy hôm nay cũng không làm cơm được nữa rồi!”
“Vậy Ngọc Tình thì. . .?” Cha Diệp hơi chần chờ một chút.
Mẹ Diệp cười nói: “Đi cùng chứ sao! Tôi thấy cũng có sao đâu!”
“Được!” Cha Diệp hơi ngẩn ra, rồi gật đầu.
Trước đó, bọn họ cũng không nói cho người khác biết thân phận của Ngọc Tình, chỉ có người nhà em trai ông biết mà thôi, bây giờ, Tiểu Mặc đã lợi hại như vậy rồi, nên thật ra thì nói ra cũng không sao cả, cũng không quan trọng lắm.
Mẹ Diệp lại nói: “Gọi nhà em trai ông qua đây luôn đi, càng nhiều người càng vui!”
“Được được!” Cha Diệp mỉm cười, rồi đi gọi điện thoại.
Trước đây không lâu, em trai đã được ông sắp xếp vào xưởng làm việc, em trai ông cũng là người thành thật trung hậu như ông, nên vào xưởng làm việc cũng có thể giúp đỡ ông một chút.