Một lát sau, đạo diễn Đặng kia nhận điện thoại, rồi bỗng nhiên hét ầm lên.
“Cái gì? Từ bỏ? Không phải đã nói là có thể online rồi sao?”
Sau khi để điện thoại di động xuống, sắc mặt của ông ta đã cực kỳ hoảng hốt.
Bộ phim kia đã bàn bạc xong, vốn có thể online rồi, bỗng nhiên đối phương lại nói là từ bỏ, vậy bộ phim này quay xong thì ông ta bán cho ai?
Tổng giám đốc Lý quay đầu nhìn thoáng qua, trong tim lại run lên một cái.
Nhất định là tên nhãi kia rồi, trả thù đến nhanh như vậy đấy!
Một lát sau, điện thoại di động trên người ông ta cũng vang lên, ông ta cầm lên xem, hóa ra là người của công ty gọi đến, nhưng lòng ông ta lại run lên, cũng không dám nghe máy, vì sợ nghe được tin tức không thể thừa nhận nổi.
Ông ta hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn nghe máy.
“Tổng giám đốc Lý, mấy bộ phim của chúng ta xảy ra chuyện rồi, tất cả đều bỗng nhiên từ chối, không ai đồng ý nhận phim của chúng ta cả!”
Nghe được vài câu thì thân hình ông ta run lên, co quắp rồi ngồi, vẫn không chịu nổi đả kích này nên suýt nữa thì ngất.
Toàn bộ tiền của ông ta đã đầu tư vào phim rồi, nếu như tất cả không thể online, vậy thì ông ta sẽ phá sản!
Không chỉ không xu dính túi, mà còn nợ rất nhiều tiền!
Một bên khác, Diệp Mặc đang nghe điện thoại.
“Thế thì tốt!”
Cúp máy xong, hắn mới đi về phía trước, gõ cửa nhà xe.
Dương Mạn Ny mở cửa cho Diệp Mặc.
“Anh vừa đi đâu vậy?”
Ban nãy Diệp Mặc nói là đi loanh quanh, vừa đi đã đi hơn nửa tiếng đồng hồ.
Diệp Mặc mỉm cười, nói: “Đi dạo vài vòng xung quanh đây thôi, đúng là khá thú vị!”
Dương Mạn Ny cũng không để ý, mà quay trở về tiếp tục trò chuyện với Ngọc Tình và Trang Khả Lam.
“Chúng tôi đi trước đây!”
Đến hai giờ chiều, mấy người mới rời đi, ngồi xe trở về nhà.
Diệp Mặc làm cơm tối xong thì đi phòng làm việc live stream đến nửa đêm mới về, sáng hôm sau, ăn sáng xong thì hắn đi chuẩn bị hành lý, rồi vứt lên xe.
Hôm nay, hắn sẽ dẫn bọn nhỏ và Ngọc Tình về nhà.
Mẹ đã nhớ Ngọc Tình rồi, cộng thêm chú Chính Đức cũng giục hắn, cho nên hắn chuẩn bị về nhà chơi mấy ngày.
Ngọc Tình ngủ dậy thì ăn diện một phen, sau đó mới đi xuống ăn sáng.
“Chị Mạn Ny, chị không đi cùng bọn em à? Không sao đâu, nhà bên đó rộng lắm, có nhiều phòng lắm, mà cha mẹ Diệp Mặc cũng rất tốt!”
Dương Mạn Ny lắc đầu, nói: “Để lần sau đi!”
Thật ra thì nàng cũng muốn đi xem nhà của Diệp Mặc, nhưng lại cảm thấy không thích hợp lắm, cặp vợ chồng trẻ người ta trở về nhà, nàng đi theo làm gì, với lại, nàng cũng không quen biết cha mẹ của Diệp Mặc, còn cha mẹ của Ngọc Tình thì khác, đã quen biết nhiều năm rồi nên đi qua ăn cơm cũng không có chuyện gì.
“Vậy cũng được, vậy chị ở nhà nhé, bọn em đi vài ngày rồi về thôi, rất nhanh thôi!”
Ăn sáng xong, Ngọc Tình chuẩn bị một chút, rồi mang hai đứa bé lên xe.
……
Hôm nay, Cha Diệp vẫn dậy rất sớm.
Thường ngày, ông cũng dậy sớm để đi nhà xưởng bận rộn, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ trong xưởng ông đều phải quản.
Hôm nay, con trai sẽ về, cho nên ông cho mình nghỉ một ngày, không đến xưởng nữa.
Làm bữa sáng xong, cả nhà ăn xong thì ông chuẩn bị đi ra ngoài mua ít đồ ăn, chuẩn bị trưa nay làm cơm, vừa mới đi ra ngoài, chỉ thấy có người đứng ở trước cửa nhà mình, trên tay còn có túi lớn túi nhỏ.
“Ông chủ Diệp!” Người kia mang theo nụ cười nhiệt tình và nịnh nọt.
Cha Diệp hơi ngơ ngác, giờ mới có tám giờ sáng, làm sao lại có người tới cửa rồi?
Nhìn túi lớn túi nhỏ này, chứng tỏ là không ít quà!
Khóe miệng ông giật giật vài cái, chỉ cảm thấy hơi đau đầu.
Từ khi Tiểu Mặc mua nhà xưởng để ông làm ông chủ, thì người đến cửa tặng quà chưa giờ ngừng, có rất nhiều đồng nghiệp cũ, người quen trong thôn, thậm chí còn có một ít bạn bè trên phương diện làm ăn.
Có những lúc ông không ở nhà, thì Thúy Anh sẽ tiếp đãi.
Điều này cũng khiến cho cả hai vợ chồng ông thấy rất đau đầu!
Nhận quà, thì phải giúp người làm việc! Không nhận quà, thì lại mất tình cảm, quay đầu còn bị người nghị luận sau lưng, nói nhà bọn họ có tiền thì quên gốc.
Hôm trước, Chính Đức trở về rồi tuyên dương khắp nơi thì lại càng ghê gớm hơn.
Hiện giờ, có rất nhiều người biết Tiểu Mặc vô cùng ghê gớm, đã là thủ phủ trong huyện, nghe nói trong thôn đã cực kỳ oanh động và náo nhiêt, hôm qua, người đến nhà tặng quà bỗng nhiên nhiều hơn rất nhiều, cánh cửa nhà ông cũng sắp bị đạp nát rồi!
Cha Diệp cẩn thận đánh giá người này một phen, rồi lại cảm thấy người này hơi lạ mặt, không nhớ ra là ai.
“Ông là. . .?”
Người kia cười nói: “A! Tôi là Lưu Đại Thảo, ông chủ xưởng Cade, lúc trước chúng ta từng ăn chung một bữa cơm, ông chủ Diệp ngài quý nhân hay quên, nên không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường!”
Cha Diệp run lên một lúc, cẩn thận suy nghĩ lại, hình như là có người như vậy thật, mặc dù từng ăn cơm chung nhưng cũng không quen, tại sao hôm nay cũng đến nhà tặng quà rồi?
Sau đó, ông vẫn vẫy tay, cười nhiệt tình nói: “Vào nhà thôi!”
Người đã đến rồi, cũng không thể đuổi đi mà.