Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1096 - Chương 1096: Quan Tuyết: Phải Đi Làm Đẹp Mới Được!

Chương 1096: Quan Tuyết: Phải đi làm đẹp mới được! Chương 1096: Quan Tuyết: Phải đi làm đẹp mới được!

Lần này, đến phiên Diệp Mặc sửng sốt, “Làm sao cô biết!”

“Quả nhiên!”

Quan Tuyết hừ một tiếng, đặt ấm trà xuống rồi bê chén trà qua, đặt ở trước mặt Diệp Mặc, lại kéo váy rồi ngồi xuống đối diện, vắt đôi chân đẹp thon dài của mình lên.

Ánh mắt của Diệp Mặc bị cặp đùi đẹp kia hấp dẫn trong một chớp mắt, hắn nhìn kỹ một chút.

Thoáng chốc, tâm thần của hắn đã rung động, lại nhớ đến những hình ảnh kiều diễm kia.

Tuy rằng Quan Tuyết hơi nhiều tuổi, nhưng lại càng hiện ra một loại phong vận thành thục và cực kỳ có mị lực, nhất là da thịt và dáng người thì không hề giống phụ nữ hơn 30, chứng tỏ được bảo dưỡng rất tốt.

Quan Tuyết phát giác được ánh mắt của Diệp Mặc thì khẽ giật mình, nàng cúi đầu nhìn đôi chân của mình một chút, rồi bỗng nhiên đỏ mặt, đặt hai chân xuống rồi khép lại.

Thấy ánh mắt của Diệp Mặc vẫn chưa dời đi, vẫn nhìn chằm chằm vào thì nàng càng lộ ra vẻ quẫn bách và ngượng ngùng.

“Anh ta làm gì đây!”

“Có gì đáng xem chứ!”

Nàng âm thầm hừ một tiếng, rồi lại suy nghĩ miên man, tình hình ngày hôm đó lại hiện lên, khiến cho trái tim nàng bắt đầu loạn nhịp, gương mặt xinh đẹp cũng dần dần đỏ lên.

Nàng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tôi vừa mới xuống Minh Ngọc một chuyến, khi đi lên thì tình cờ gặp cô ấy, lúc đó tôi còn cảm thấy rất kỳ lạ, vì ánh mắt của cô ấy nhìn tôi cứ là lạ, thì ra là mối tình đầu của anh!”

Theo suy đoán của nàng, thì chắc chắn mối tính đầu của chủ tịch đã nghe lời đồn trong công ty, cũng cảm thấy nàng và chủ tịch có quan hệ không đứng ngắn, dựa vào ngủ để ngồi lên vị trí này.

“Cô ấy cũng rất xinh đẹp đấy, trẻ tuổi lại xinh đẹp, ánh mắt của anh cũng không tệ đâu!” Quan Tuyết lại hầm hừ nói một câu, giọng điệu có vẻ không đúng lắm.

“Sao thế? Anh định đề bạt cô ấy à? Có muốn tôi để cô ấy làm quản lý hay giám đốc gì không?”

“Không!” Diệp Mặc lấy lại tinh thần, lắc đầu, cười nói: “Đó là chuyện quá khứ rồi, nhiều năm rồi, cô chỉ cần biết là được rồi, cũng không cần chiếu cố đặc biệt đâu, nên làm thế nào thì cứ làm thế đó đi!”

“Ừ ~~~~!” Quan Tuyết kéo dài giọng nói ê ẩm kia, ánh mắt vẫn còn hơi cổ quái.

Ngồi tầm nửa tiếng, Diệp Mặc đứng lên nói: “Vậy . . . tôi đi trước đây!”

“Ừm!” Quan Tuyết đứng dậy, tiễn Diệp Mặc ra ngoài.

Khi quay về phòng, nàng ngồi xuống, chống cằm, ngoẹo đầu, giống như đang suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên đôi môi đỏ nở nang của nàng nhếch lên, nở một nụ cười giảo hoạt.

Hôm ở nhà mình, cậu em trai này giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nhưng hôm nay, vẫn là không nhịn được! Nàng cũng đã nhận ra vẻ dị dạng ban nãy rồi.

Xem ra, trong mắt cậu em trai này, mình cũng không phải không có chút mị lực nào!

Nàng cúi đầu nhìn xem cơ thể mình, rồi lại mỉm cười.

Đối với dáng người và trạng thái làn da của mình, thì nàng vẫn rất hài lòng, tất nhiên, nếu như mông có thể nhỏ hơn một chút, vậy thì càng tốt hơn.

Quan Tuyết nghĩ đến đây, thì ánh mắt lại rơi xuống bờ mông to lớn của mình.

Chiếc váy zip đen bị kéo căng ra, sau khi nàng ngồi xuống còn bị đè ép, khiến cho đường cong kia càng bành trường, càng sung mãn và to lớn hơn.

Nàng duỗi hai ngón tay ngọc, nhẹ nhàng bấm một cái, rồi nhíu mày lại.

Tuy mọi người đều nói mông to thì càng lộ vẻ phong vận thành thục, nhưng mà quá to thì chung quy vẫn không tiện lắm, không mặc được một số quần áo, với lại, nhìn trông cũng quá gợi tình, thường xuyên sẽ xuất hiện một số ánh mắt không có ý tốt.

Haiz!

Nàng thở dài đầy bất đắc dĩ.

Sau đó, nàng lại nghĩ đến vị Lý tiểu thư, mối tình đầu của cậu em trai này.

“Đúng là rất xinh đẹp, quan trọng nhất là còn trẻ tuổi, phải nhỏ hơn mình 7 8 tuổi liền!” Nàng lẩm bẩm một câu, rồi lông mày từ từ vặn lại.

Không biết vì sao, mỗi khi nghĩ đến người này thì nội tâm nàng lại thấy không thoải mái, mơ hồ còn có chút ghen tỵ, còn có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Cô gái này đến đây làm, chắc chắn là có mục đích!

Nửa ngày sau, nàng mới lắc đầu, lẩm bẩm: “Được rồi, nào có liên quan gì đến mình đâu!”

Thứ cô gái này muốn cướp, cũng là cướp vị trí của Tô Thiên Hậu, còn tám phần là không có hứng thú gì với vị trí của nàng.

Nàng lấy chiếc gương trang điểm ra soi, rồi bỗng nhiên thấy hơi lo âu.

“Tuần này, vẫn là nên đi spa làm đẹp đi!”

Làm sao nàng có thể hoàn toàn không thèm để ý được, so với Tô Thiên Hậu thì nàng đã thua kém rất nhiều, nhưng chung quy cũng không thể thua cô gái này được.

“Đúng rồi, lại đi mua thêm ít quần áo và trang sức. . .”

Nàng lại bắt đầu cân nhắc, ý chí chiến đấu đã sục sôi.

Diệp Mặc rời khỏi Phác Ngọc, thì chạy qua đối diện, vào xem Thời Đại trước, rồi lại đến Thiên Hành.

Bình Luận (0)
Comment