Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1107 - Chương 1107: Sếp Ngụy: Bàn Chuyện Làm Ăn Chục Tỷ!

Chương 1107: Sếp Ngụy: Bàn chuyện làm ăn chục tỷ! Chương 1107: Sếp Ngụy: Bàn chuyện làm ăn chục tỷ!

“Bắt con?” Sếp Ngụy bật cười một tiếng, “Cha không rảnh rỗi đến mức đấy đâu, cha đến đây để bàn chuyện làm ăn!”

Ông ta nói xong thì chẳng buồn để ý đến thằng con trai này nữa, mà dùng ánh mắt quét qua gian phòng.

Khi nhìn thấy Hồ Nhất Phàm thì ông ta hơi nhìu mày, nhưng rất nhanh lại rời đi, khi người thấy người thanh niên đẹp trai bên cạnh thì ông ta hơi giật mình, trong mắt phun ra một vệt ánh sáng.

Đúng rồi!

Chính là vị này!

Ông ta đã nghe tổng giám đốc Trần nói, ông chủ Diệp của Đông Đằng bọn họ là một người rất trẻ tuổi, nhưng khí độ lại bất phàm, hơn nữa, nghe tổng giám đốc Trần nói, thì vị này còn là một thiên tài hết sức khó lường.

Tất cả thanh niên trong phòng, thì chỉ có vị này có khí độ hơn người.

“Ông chủ Diệp!” Trên mặt ông ta lại lộ ra nụ cười nhiệt tình, bước nhanh qua, nói: “Tôi đã nghe tổng giám đốc Trần nhắc đến anh nhiều lần, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp mặt, quả thật là tuấn tú lịch sự, khí độ bất phàm!”

Khi đến gần, ông ta vươn tay ra.

Diệp Mặc đứng dậy, tiến lên một bước, rồi bắt tay với ông ta.

“Sếp Ngụy, hạnh ngộ hạnh ngộ!”

Hồ Nhất Phàm ở bên cạnh thì đã há hốc miệng, thần sắc hơi ngây ngốc, Tô thiếu kia thì còn hơn thế, anh ta trợn tròn cả hai mắt, dáng vẻ kinh hãi đến tột đỉnh.

Mà mấy người Ngụy Thiếu Lăng bên kia thì cứng đờ tại chỗ, ngây ra như phỗng.

Ngụy Thiếu Lăng không nhịn được mà kêu lên thất thành.

“Cha, cha. . .?”

Anh ta cảm thấy, tình cảnh này quá hoang đường!

Thế mà cha anh ta không đến đây để bắt anh ta, mà là đến đây vì họ Diệp này!

Ban nãy, tên này nói rằng sẽ gọi cho cha anh ta đến đây để bàn chuyện làm ăn, thế mà lại là thật?

Mà nhìn dáng vẻ nhiệt tình và khách khí của cha, thì xem ra tên này thật sự là nhân vật có thể ngồi chung mâm với cha, nhưng mà điều này. . . làm sao có thể chứ?

Sếp Ngụy quay người nhìn con trai mình, hậm hực nói: “Cha làm sao? Cha tới gặp ông chủ DIệp bàn chuyện làm ăn! Chẳng lẽ con ngồi trong này uống rượu mà còn không biết thân phận của ông chủ Diệp à?”

Nhìn dáng vẻ của con trai thì dường như không biết thân phận của ông chủ Diệp này, nhưng như vậy thì hơi kỳ lạ.

“Không. . . không biết!” Ngụy Thiếu Lăng lắp bắp trả lời, khuôn mặt hơi đỏ lên, trong lòng lại thấy khó chịu.

Anh ta làm sao biết được họ Diệp này có thân phận gì chứ!

Sau đó, anh ta lại lầm bầm với vẻ khinh thường: “Cha, tên này có chuyện gì mà cần cha phải đích thân đến bàn chứ!”

Sếp Ngụy cau mày, trách mắng: “Cha cùng ông chủ Diệp bàn chuyện làm ăn mấy chục tỷ, con đừng có quấy rối, không biết nói chuyện thì câm miệng lại đi!”

Ông ta đã nhận ra, hình như con trai và ông chủ Diệp này có chút không đúng, có lẽ đây chính là nguyên nhân tại sao bỗng nhiên ông chủ Diệp lại gọi ông ta đến đây để bàn chuyện làm ăn, sợ là muốn gọi ông ta đến để quản giáo đứa con trai này.

Ông ta nghĩ đến chuyện mình đã mất rất nhiều công sức để tạo mối quan hệ tốt với Đông Đằng, mà đứa con trai phá của của mình lại suýt nữa làm hỏng việc, thì lại giận không có chỗ phát tiết.

Ông ta cắn răng, trách mắng: “Mày cái thằng nghịch tử này, mày chờ đấy cho tao, lát nữa về nhà xem tao dạy dỗ mày thế nào! Tao sẽ ngừng hết thẻ của mày, một tháng này mày đừng hòng vác mặt ra ngoài!”

“Cha!” Thân thể Ngụy Thiếu Lăng run lên, hoàn toàn hoảng hốt.

Những tấm thẻ ngân hàng đó là mạng của anh, không có nó thì anh ta sống thế nào!

Hít!

Đám người Hồ Nhất Phàm và Tô thiếu, cộng thêm mấy người Dư thiếu vừa đi vào đều nghe được những lời này, tâm thần không khỏi rung mạnh, không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.

Bàn chuyện làm ăn mấy chục tỷ?

Chuyện này. . . quả thật quá kinh người!

Bọn họ lại càng tò mò về thân phận của vị Diệp thiếu gia thần bí này hơn, đến cùng thì vị này làm ăn gì mà có quy mô kinh người như vậy!

Sếp Ngụy quay người, cười áy náy nói: “Ông chủ Diệp, thật là ngại quá! Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ quản giáo nó thật tốt!”

Diệp Mặc liếc mắt nhìn về phía bên kia, thản nhiên nói: “Đúng là nên quản giáo một chút!”

“Đúng đúng!” Sếp Ngụy vội vàng lên tiếng.

Sau đó, ông tiến lên lấy một cái chén không, rót đầy cho mình, “Ông chủ Diệp, như vậy đi, tôi thay nó xin lỗi anh! Tôi cạn ba chén trước!” Ông ta nói xong thì ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch.

“Sếp Ngụy thật sự sảng khoái!” Diệp Mặc cười nói: “Chúng ta ngồi thôi!”

“Haiz! Thằng nghịch tử này vẫn luôn không cho người ta bớt lo, nó trở nên như này thì tôi cũng có trách nhiệm, đều là vị ngày xưa bận rộn công việc, nên không quản giáo nó!” Sếp Ngụy ngồi xuống, bất đắc dĩ cười khổ, “Ông chủ Diệp, anh tuyệt đối đừng chấp nó làm gì!”

Diệp Mặc thản nhiên nói: “Sếp Ngụy ông khách khí như vậy, dĩ nhiên tôi không chấp anh ta làm gì!”

“Đa tạ! Đa tạ!” Sếp Ngụy liền thở phào một hơi.

“Ông chủ Diệp, tổng giám đốc Trần đã nói cho anh biết chuyện Thiên Thành của chúng tôi có hợp tác với Đông Đằng của anh chưa? Anh biết rồi đúng không! Vậy hôm nay chúng ta thương lượng chuyenj tăng cường hợp tác giữa hai bên đi, còn nữa, tôi cảm thấy khá hứng thú với việc kinh doanh chất dẫn của ông chủ Diệp anh, cho nên muốn nhập cổ phần!”

“Kinh doanh chất dẫn chính là một mối làm ăn rất lớn, cần rất nhiều tiền bạc, đầu tư chắc cũng phải hơn 100 tỷ! Tôi có thể cung cấp một bộ phận tiền tài, tôi còn có rất nhiều bạn, nên cũng có thể kéo được rất nhiều đầu tư!”

Sếp Ngụy càng nói càng kích động, càng nói mặt mày càng hớn hở.

Bình Luận (0)
Comment