Mấy người Dư thiếu vừa trò chuyện vừa đi vệ sinh, sau khi ra ngoài thì tìm chỗ hút điếu thuốc, đợi một lúc lâu rồi mới chậm rãi, lắc đi trở về phòng.
Mấy người vừa đi vừa thương lượng.
“Lát nữa phải uống cho tên họ Ngụy kia gục thì thôi, để cho tên đó bò ra ngoài. . .”
“Đúng đúng! Không thể để tên đó đắc ý như thế được! Phải để cho tên đó không dám đến đây nữa!”
Dư thiếu đi đằng trước bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, liền dừng bước lại, trên mặt lộ vẻ hoảng hốt.
“Hử?”
Trong nháy mắt, anh ta còn tưởng mình hoa mắt, chớp chớp mắt vài cái, rồi dụi dụi mắt, sau đó nhìn kỹ qua.
Lần này, toàn thân anh ta không khỏi chấn động kịch liệt như bị sét đánh.
Miệng há hốc, mãi mà vẫn không khép được lại.
“Sao thế?”
Mấy người phía sau cũng nhận ra vẻ dị thường của Dư thiếu, cũng nhìn theo về phía đó, một giây sau, bọn họ cũng chấn động toàn thân, rồi ngẩn người tại chỗ.
Từng đôi mắt dần dần mở to, tràn đầy vẻ kinh hãi đến cực điểm, và vẻ không thể tin nổi.
Cứ ngây người như vậy mưới mấy giây, liền có người run lên, rồi bật thốt lên: “Không. . . không thể nào!”
Ánh mắt trợn tròn như cá chết của anh ta chìm chằm chằm về phía trước hành lang.
Nơi đó, có mấy người đang đi đến, dẫn đầu là một nhân viên phục vụ của quán, phía sau là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, ăn mặc âu phục giày da, khuôn mặt nghiêm túc, còn có một loại khí độ uy nghiêm khiếp người.
Mà bọn họ, lại nhận ra gương mặt này!
“Đó là. . .!” Dư thiếu ở đằng trước thân thể lại run lên, khuôn mặt bởi vì kinh hãi đến cực điểm nên đã bị bóp méo.
Đầu anh ta ông ông lên rồi trống rỗng.
Điều này, làm sao có thể chứ?
Mình đang nằm mơ sao? Hay là uống nhiều quá nên bị hoa mắt?
Bên đối diện, người đàn ông trung niên kia quay sang mỉm cười với nhân viên phục vụ: “Là ở đây đúng không! Được rồi, cảm ơn!” Nói xong thì đi đến trước cửa gian phòng.
Ông ta hơi dừng lại, hít một hơi rồi chỉnh sửa lại quần áo.
Thân phận của vị ở trong này cũng không hề tầm thường!
Ông ta đã nói chuyện vị tổng giám đốc Trần kia rất lâu, mỗi khi muốn gặp vị này thì đều bị từ chối, đều nói rằng vị này không ở Thiên Hải, vất vả lắm hôm nay mới có cơ hội, nên tất nhiên ông ta không thể bỏ lỡ, vội vàng chạy qua đây từ một bữa tiệc rượu khác.
Muốn gặp vị này, tự nhiên ông ta phải trịnh trọng một chút, không thể có một tia lạnh nhạt nào.
Mấy người Dư thiếu ở một bên nhìn thấy cảnh này thì càng chấn động hơn.
Vị này đến thật rồi!
Mấy tin nhắn của họ Diệp kia lại có thể gọi vị này đến đây, chuyện này đã khiến người ta cảm thấy hoang đường, và không thể tin nổi rồi, thế mà vị này còn làm ra vẻ rất trịnh trọng và cẩn thận, chuyện này thực sự khiến cho bọn họ không thể nào tiếp nhận nổi.
Nói thế nào thì vị này cũng là một tỷ phú có gần 100 tỷ, cũng là một nhân vật hiển hách ở trong giới kinh doanh, ngay cả cha chú của đám người bọn họ cũng phải khách khí, thậm chí nịnh nọt vị này.
Một nhân vật lợi hại như vậy, tại sao có thể bị một tên nhãi mới hơn 20 tuổi gọi đến, lại còn phải nghiêm túc ứng phó như vậy chứ?
Vậy họ Diệp kia, phải có lai lịch gì?
Sắc mặt mấy người bọn họ cũng thay đổi, nội tâm không nhịn được mà bắt đầu run rẩy, hai mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy vẻ kinh hãi tột đỉnh trong mắt của đối phương.
E rằng. . . Hồ thiếu đã nói ít đi rồi!
Chỉ sợ địa vị của người này vô cùng cao, bọn họ chưa bao giờ nghe nói qua cũng là bình thường, bởi vì. . .bọn họ không có tư cách.
Sau một phen sợ hãi, bọn họ lại bắt đầu thấy hối hận.
Bọn họ vốn có cơ hội kết bạn với một nhân vật như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác bọn họ lại bỏ lỡ.
“Đi đi đi!” Dư thiếu lấy lại tinh thần, cuống quít đi về phía trước.
Lúc này, người đàn ông trung niên kia đã đẩy cửa đi vào, trên mặt còn mang theo nụ cười nhiệt tình, ánh mắt quét qua bốn phía, khi thấy con trai đang uống rượu với đám bạn bè hư hỏng của nó thì lại hơi giật mình.
Lại còn trái ôm phải ấp, dáng vẻ phóng đãng khiến cho khóe mắt ông ta giật giật, rồi cắn chặt hàm răng.
Tuy rằng ông ta vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng lửa giận trọng lòng thì vẫn không thể ngăn cản.
Ông ta bận rộn công việc, nên rất ít khi quản giáo con trai, cho nên con trai mới trở nên như vậy, trước kia ông ta cũng răn dậy rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Ngụy Thiếu Lăng đang chơi đùa với cô gái bên cạnh, bỗng nhiên nhìn thấy bóng người ở cửa thì khẽ giật mình, anh ta còn tưởng rằng do mình uống nhiều quá nên xuất hiện ảo giác.
“Cha. . .cha?”
Ngụy Thiếu Lăng véo mạnh vào chân mình một cảm, cảm giác đau đớn khiến cho anh ta lập tức tỉnh rượu.
Anh ta run lên, vội vàng đứng dậy, vẻ mặt thì bối rối, lo lắng không yên.
“Cha, sao cha lại đến đây? Con chỉ uống rượu một chút thôi chứ có làm gì đâu! Cha đâu cần phải tự mình đến đây bắt con chứ!” Anh ta lầm bầm một câu, trong lòng lại thấy rất tủi thân.