Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1105 - Chương 1105: Hình Như Cũng Đúng!

Chương 1105: Hình như cũng đúng! Chương 1105: Hình như cũng đúng!

Dư thiếu ho nhẹ một chút, rồi nháy mắt ra hiệu Tô thiếu hòa giải, không nên náo loạn đến tình trạng không cứu được.

Tô thiếu hơi trầm ngâm, đang định mở miệng nói chuyện.

Lúc này, Diệp Mặc lại lên tiếng.

“Được rồi, anh không gọi, thì tôi gọi vậy! Cũng vừa hay, hai hôm nay tôi có chuyện muốn gặp cha anh, không bằng gặp luôn bây giờ nói chuyện cũng được!”

Diệp Mặc nói xong thì cầm điện thoại di động lên, gửi mấy tin nhắn cho Trần Hữu Phúc.

Tô thiếu nghe thấy thế thì sững sờ, miệng không khỏi há hốc ra, toàn bộ quá trình đều chấn động và không thể tin nổi.

Người này. . . người này lại nói cái gì cơ?

Anh ta muốn gọi cha của Ngụy thiếu gia đến đây?

Với lại, còn nói cái gì mà vốn muốn gặp mặt, như kiểu anh ta rất quen thuộc với cha của Ngụy thiếu gia vậy, hơn nữa, dáng vẻ còn giống như cả hai đều cùng một cấp bậc vậy, chuyện này. . . không khỏi quá hoang đường rồi!

Anh ta lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một phú nhị đại mà thôi, nào có tư cách kết bạn và ngồi chung mâm với một nhân vật như chủ tịch Ngụy chứ!

Khoảnh khắc đó, toàn bộ gian phòng lại yên tĩnh một lần nữa.

Mấy người Dư thiếu cũng cứng họng luôn.

Hồ Nhất Phàm ở bên cạnh cũng ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh, thần sắc anh ta đã khôi phục bình thường.

Tuy rằng lời này của anh Diệp có chút không hợp thói thường, nhưng cũng không phải không được, anh vẫn luôn không rõ lai lịch của anh Diệp, mà chỉ biết anh Diệp rất nhiều tiền, cũng kết bạn được với cả cha anh ta và cả những người như Sếp Đinh nữa.

Có lẽ. . . anh Diệp thật sự quen biết vị chủ tịch Ngụy này đi!

Ngụy Thiếu Lăng lấy lại tinh thần, lại không chịu nổi mà cười ha hả, cười đến nghiêng nghiêng ngả ngả.

“Ha ha! Cậu. . .cậu biết chém gió đấy!”

Cầm điện thoại lên gửi vài tin nhắn, liền nói có thể gọi cha anh ta đến uống rượu, nói chuyện làm ăn, tên này thật sự biết chém gió, nếu tên này lợi hại như vậy, tại sao không lên trời đi!

Ngụy Thiếu Lăng cười ha ha, rồi lại giễu cợt.

“Người anh em, cậu trâu bò đấy! Da mặt rất dầy đấy! Điều này, Ngụy Thiếu Lăng tôi phục cậu, tôi không thể không biết xấu hổ như cậu được!”

“Được rồi, chén rượu này cậu không uống cũng được! Hôm nay, tôi tạm thời buông tha cho cậu!”

Một lát sau, anh ta mới ngừng cười, liếc mắt đầy khinh miệt, rồi cầm chai rượu trên bàn, quay người đi về chỗ của mình.

Anh ta rót cho mình một chén, nâng lên, rồi hét to.

“Cậu ta không uống, thì chúng ta uống! Người anh em Hồ, cậu có thể phải uống nhiều một chút, coi như giúp đỡ cậu ta đi!”

Một lúc sau, Ngụy Thiếu Lăng rất hào hứng, không ngừng nâng chén.

“Uống đi, uống tiếp nào!”

Mấy người bên cạnh cũng gào to, bầu không khí trong phòng vô cùng náo nhiệt.

Bên này, mấy người Dư thiếu và Tô thiếu thì sắc mặt rất khó coi.

Dư thiếu lại uống xong một chén, ngước mắt lên xem, khóe miệng không khỏi giật giật.

Thiên Hải có nhiều quán bar như vậy, nhưng tên khốn này nhất định phải đến đây chứ không đi nơi khác, hết lần này đến lần khác còn muốn ngồi ở phòng này, đây chẳng phải cố tình làm người khác buồn nôn sao!

Sau đó, ánh mắt anh ta chuyển qua một bên.

Còn cả vị Diệp thiếu gia này nữa. . .

Người này cũng rất vênh váo, biểu hiện còn vênh váo ngông cuồng hơn cả họ Ngụy kia nữa, còn trực tiếp hỏi cha của người ta, lá gan thật lớn, may mà họ Ngụy không làm gì anh ta.

“Người này. . .” Bỗng nhiên, anh ta cười xùy một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường.

Anh ta vốn đã không có ấn tượng gì tốt với người này rồi, vừa vào phòng thì đã tự cao tự đại, giả thanh cao, bây giờ lại biểu hiện cuồng vọng như vậy, quả thực là khiến cho người ta chán ghét giống như họ Ngụy kia vậy.

Có điều, người là do Hồ thiếu dẫn đến, anh ta cũng không tiện biểu hiện quá rõ ràng, nên liền rời mắt đi rồi tiếp tục uống rượu.

Khoảng tầm nửa tiếng sau, anh ta đứng dậy, cùng mấy người bên cạnh đi ra ngoài.

“Đi vệ sinh!”

Đi xa được một chút, bọn họ liền tức giận mắng mỏ, phát tiết nỗi khó chịu trong lòng.

“Thằng chó kia cố tình là cái chắc!”

“Mẹ nó!”

Mắng một trận xong, có người chợt cười nói: “Vị Diệp thiếu gia kia cũng to gan nhỉ, dám cương với họ Ngụy kia như thế, còn nói cái gì mà để họ Ngụy gọi cha đến, đây không phải là trò cười sao!”

Lập tức có người lên tiếng.

“Ah! Chắc chỉ là cố tình đả kích họ Ngụy thôi! Mà cũng không biết anh ta có lai lịch gì mà to gan phết nhờ, nếu như cha tôi biết tôi nói cha người ta như thế, thì chắc là sẽ đánh gẫy chân tôi mất!’

Khi người này nói chuyện thì còn nhíu mày, lộ ra vài phần nghi ngờ và khó hiểu.

Vị Diệp thiếu gia này cũng rất vênh váo, từ khi vào phòng cũng đã không nể mặt bọn họ rồi, hiện giờ còn dám cương với cả họ Ngụy kia, nhìn dáng vẻ này cũng khá dọa người đấy.

“Có thể có lai lịch gì chứ!” Dư thiếu hừ một tiếng, mặt đầy khinh thường.

Tên kia, tối đa cũng không hơn đám người bọn họ bao nhiêu.

Có người nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà Nhất Phàm đã nói là anh ta rất lợi hại cơ mà, đến cả Giang thiếu người ta cũng phải đi theo lăn lộn, còn phải gọi anh ta một tiếng anh nữa!”

Dư thiếu lập tức cười nhạo: “Thôi đi, cậu tin không? Lời này vừa nghe đã biết là chém gió rồi, nếu như thật sự lợi hại như vậy, tại sao tôi chưa nghe nói qua?”

“Chuyện này. . . hình như cũng đúng!”

Mấy người còn lại hơi chần chờ, rồi chậm rãi gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment