Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1104 - Chương 1104: Diệp Mặc: Gọi Cha Anh Đến Đây!

Chương 1104: Diệp Mặc: Gọi cha anh đến đây! Chương 1104: Diệp Mặc: Gọi cha anh đến đây!

Rầm!

Ngụy Thiếu Lăng đi đến trước mặt Diệp Mặc, anh ta đặt mạnh chai rượu xuống bàn.

Sau đó, lại đứng ở trước mặt Diệp Mặc, vênh mặt lên, nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng dò xét.

“Nếu như cậu không uống, thì phải cậu biết, đó chính là không nể mặt tôi!” Anh ta thấy Diệp Mặc vẫn thản nhiên như không thì lại hừ lạnh, giọng điệu còn mang theo vài phần uy hiếp.

Tất cả người trong phòng này, kể cà họ Tô và họ Hồ kia anh ta đều không để vào mắt, cả một đám đều kém xa gia đình anh ta, mà tên này lại lăn lộn cùng đám người này, nên tất nhiên anh ta cũng không để vào mắt.

Tên này. . . dáng dấp rất đẹp trai, có điều, biểu lộ lại để cho người ta rất chán ghét!

Ngụy Thiếu Lăng lại dò xét một phen rồi nhíu mày, anh ta đã thấy không vui rồi.

Tên họ Diệp này không kiêng kị thân phận của anh ta như những người khác, mà làm ra vẻ hoàn toàn coi thường anh ta, thản nhiên đối mặt với anh ta, giống như hoàn toàn không để anh ta vào mắt vậy.

Loại vênh váo này, còn hơn cả anh ta kìa.

“Này! Họ Ngụy!” Hồ Nhất Phàm ở bên cạnh không cam lòng mà hét lên một tiếng, rồi định đứng dậy.

Diệp Mặc khoát tay chặn lại, tiếp đó thì ngước mắt dò xét về phía Ngụy Thiếu Lăng, cười lành lạnh, nói: “Thế nào, anh bắt tôi uống thì tôi phải uống sao? Mặt mũi của anh lớn thế à?”

“Ha ha! Đó là đương nhiên, cậu không biết thân phận của tôi à? Cậu chưa nghe nói qua tên của cha tôi sao?” Ngụy Thiếu Lăng nhất thời cười to.

Diệp Mặc gật gù: “Biết! Đương nhiên biết!”

“Vậy thì tốt!” Ngụy Thiếu Lăng cười nhạo, “Vậy thì cậu cũng biết thực lực của tôi rồi nhỉ! Hôm nay, cậu không uống chén rượu này, thì chúng ta chưa xong đâu!”

Diệp Mặc ngả người về sau, nheo mắt nhìn Ngụy Thiếu Lăng, rồi cười tủm tỉm nói: “Tất nhiên tôi biết thực lực của anh, nhưng hình như anh vẫn chưa biết thực lực của tôi thì phải!”

Ngụy Thiếu Lăng nghe thấy thế thì nhất thời giật mình, cũng bị dọa trong một chớp mắt, nhưng tiếp đó lại cười ha hả, “Cậu có thực lực gì! Thế nào, ý của cậu là nhà cậu còn mạnh hơn nhà tôi à?”

“Ha ha! Cậu lợi hại như vậy, tại sao tôi vẫn chưa nghe nói đến nhỉ?”

Đám đàn em của Ngụy Thiếu Lăng lại cười rống lên.

Mấy người Dư thiếu ở một bên cũng ngạc nhiên, rồi lại hơi cau mày.

Vị Diệp thiếu gia này cũng mạnh miệng quá rồi đấy!

Tuy rằng Ngụy thiếu gia này không được tốt lắm, nhưng gia đình người này đúng là rất lợi hại, cũng coi như là một nhân vật có danh tiếng trong vòng tròn, mà toàn bộ vòng tròn cũng không có mấy người lợi hại hơn Ngụy thiếu gia này, coi như là Giang thiếu ở Đế Kinh cũng không dám cuồng vọng như vậy!

“Tất nhiên anh chưa nghe nói qua, bởi vì anh không đủ tư cách, nếu muốn tôi uống chén rượu này, vậy thì gọi cha anh đến đi! Tôi sẽ uống với ông ấy vài chén!” Diệp Mặc nói xong thì đổ chén nước của mình đi, rồi cầm chai rượu rót đầy một chén, sau đó đặt ở trước mặt mình.

Sau đó, hắn lại ngả người về sau, vắt chân lên, nhìn Ngụy thiếu gia ở trước mặt với ánh mắt nghiền ngẫm.

Diệp Mặc vừa nói xong thì toàn bộ gian phòng đều tĩnh lặng.

Chỉ còn tiếng âm nhạc đang đập uỳnh uỳnh, những người còn lại thì đều trợn mắt há hốc mồm.

Mấy người Dư thiếu càng trợn mắt cứng họng, dáng vẻ như cực kỳ rung động, và không thể tin nổi vậy!

Đây. . . tên này vừa nói cái gì cơ?

Bảo người ta gọi cha đến uống chén rượu này với anh ta á?

Anh ta. . .điên rồi sao?

Chủ tịch Ngụy người ta là một nhân vật lợi hại cỡ nào, địa vị hiển hách bực nào chứ, còn đám người bọn họ thì chỉ là một đám phú nhị đại mà thôi, là lớp con cháu, so với bậc cha chú như vậy thì chẳng có địa vị gì cả.

Bình thường muốn gặp những người như vậy thì cũng phải khách khí, phải cúi đầu chào, rồi gọi một tiếng chú bác, thế mà tên này lại cuồng vọng đến mức gọi bề trên đến mời rượu sao?

Ngụy Thiếu Lăng ngây người nửa ngày, anh ta hoàn toàn không dám tin rằng tên này lại cuồng vọng đến mức này.

Tiếp đó thì lại giận tím mặt.

“Đcm!”

Tay phải giơ lên, định cầm chai rượu lên, nhưng sau đó lại hơi do dự, người ta cũng không phải không có thân phận gì, nếu thật sự náo loạn làm to chuyện, thì mình cũng không có quả ngon để ăn.

Anh ta chỉ vào Diệp Mặc, giận quá hóa cười, nói: “Cậu được đấy! Hôm nay, xem như tôi đã gặp được người còn vênh váo hơn tôi rồi! Cậu . . . có gan đấy!”

Diệp Mặc nheo mắt nhìn Ngụy Thiếu Lăng, thản nhiên nói: “Anh không gọi à? Vậy thì chén rượu này, tôi không uống nữa!”

Ngụy Thiếu Lăng nhất thời mắng to: “Cmn, mày có bị bệnh hay không! Mày tưởng mình là ai chứ! Một câu mà đã muốn gọi cha tao đến uống rượu, mày là cái thá gì! Cũng không nhìn lại xem bản thân mình là thứ gì, thật cmn có bệnh!”

Cha anh ta có thân phận gì?

Nhìn khắp cả nước thì cũng là một đại gia hàng đầu, danh tiếng và thân phận đều cực kỳ hiển hách, người có thể uống rượu cùng cha anh ta cũng chỉ có những nhân vật cùng cấp bậc, chỉ bằng một tên nhãi con không biết xuất hiện từ đâu mà cũng xứng sao!

Mấy người Dư thiếu ở một bên cũng nhíu mày, bọn họ cảm thấy vị Diệp thiếu gia cũng hơi quá đáng, chọc giận đối phương như vậy, thì e rằng sẽ to chuyện.

Đến lúc đó, không dễ dàn xếp!

Bình Luận (0)
Comment