Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1103 - Chương 1103: Ngụy Thiếu Gia: Không Uống Cũng Phải Uống!

Chương 1103: Ngụy thiếu gia: Không uống cũng phải uống! Chương 1103: Ngụy thiếu gia: Không uống cũng phải uống!

Lúc này, Tô thiếu tiến lên mấy bước, cười nói: “Khục! Người anh em Ngụy, hiếm lắm mới thấy anh đến đây nhỉ, tôi chọn cho anh một phòng nhé! Lại gọi thêm vài mỹ nữ để tiếp anh nhé!”

Tuy rằng không hợp nhau, nhưng dù sao người đến cũng là khách, anh ta chỉ có thể vui cười chào đón chứ không thể đuổi khách đi được, với lại, nhà Ngụy thiếu gia này cũng rất mạnh, cũng không phải đám người bọn họ có thể so sánh, cho nên cũng không cần đắc tội quá làm gì.

“Ấy! Không cần đâu!” Ngụy Thiếu Lăng khoát tay chặn lại, cất giọng nói: “Tôi không muốn phiền phức người anh em cậu đâu, nơi này của cậu làm ăn rất tốt, nên cũng không có phòng trống đúng không! Vậy tối nay tôi ngồi phòng này là được, sao thế, không được à? Người anh em, cậu không nể mặt Ngụy Thiếu Lăng thôi à!”

Ngụy Thiếu Lăng nói xong thì sắc mặt liền trầm xuống.

Tô thiếu vội vàng lắc đầu, gượng cười nói: “Không phải. . .”

“Vậy chẳng phải xong rồi sao! Các anh em, hôm nay chúng ta sẽ ngồi ở đây!” Ngụy Thiếu Lăng nhất thời cười to, rồi nhìn chung quanh với ánh mắt thị uy, sau đó vẫy tay một cái, rồi dẫn đầu đi vào trong, đến một chỗ trống rồi ngồi xuống.

Anh ta ngả người ra sau, ánh mắt lại quét qua bốn phía, rồi nhếch miệng cười.

Ngụy Thiếu Lăng lại vẫy tay, cười nói: “Mấy cô nàng này không tệ nhỉ! Nào nào nào, qua đây ngồi, người anh em Tô, mấy cậu không ngại chứ? Mấy cậu có thể lại đi chọn vài cô nàng mà! Dù sao nơi này cũng là của các cậu mở, còn sợ không có gái sao?”

Tô thiếu chau mày, sắc mặt càng khó coi hơn vài phần.

Ngay cả mấy người Dư thiếu thì sắc mặt cũng đều hơi âm trầm.

Đây rõ ràng là đến gây sự, đến làm bọn họ khó chịu!

Trong quán có không ít gái, nhưng những cô gái xinh đẹp nhất thì đều ở đây.

Cứ việc không tình nguyện, nhưng Tô thiếu vẫn phất phất tay ra hiệu cho mấy cô gái đi qua.

Dù sao cũng là khách, anh ta cũng không muốn làm to chuyện, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn, nên tạm thời chỉ có thể nhịn.

Mấy cô gái đi qua, Ngụy Thiếu Lăng ôm hai cô gái vào ngực, rồi không khỏi cười ha ha đầy đắc ý và làm càn.

“Chậc chậc! Chất lượng không tệ nhỉ!”

“Người anh em Tô, cậu yên tâm đi! Hôm nay tôi sẽ thanh toán hóa đơn cho các cậu, mấy cậu mau đem rượu ngon nhất lên uống đi, phải uống nhiều vào! Mấy cậu không uống, vậy thì chính là không nể mặt tôi!” Anh ta nhìn về phía Tô thiếu rồi cười to.

Tô thiếu hơi nhíu mày, nhưng vẫn gọi nhân viên mang mấy chai rượu qua.

“Nào nào nào, uống nào!”

Chờ rượu được mang lên, Ngụy Thiếu Lăng rót cho mình một chén, nâng lên, quay sang ra hiệu với hai bên trái phải, rồi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Sau đó, anh ta lại chép miệng, rồi cười ha ha nói: “Chậc chậc! Sao vị rượu không đúng nhỉ! Chỗ này của mấy cậu không bán rượu giả chứ!”

Sắc mặt mấy người Tô thiếu lập tức thay đổi.

Tô thiếu cười khan nói: “Người anh em nói đùa rồi, quán to như chúng tôi làm sao bán rượu giả được chứ!”

“Đúng, cũng đúng, trong nhà các cậu vẫn có chút tiền, còn chưa luân lạc đến mức bán rượu giả nhỉ, tôi tin tưởng các cậu! Nào nào, uống thôi! Thất thần làm gì!” Ngụy Thiếu Lăng gật đầu, làm ra vẻ mình rất tin tưởng.

Nhưng trong giọng nói lại tràn đầy giễu cợt và mỉa mai.

Hồ Nhất Phàm xanh mắt, nhỏ giọng mắng một câu: “Mẹ nó!”

Nhưng, anh cũng không phát tác, mà chỉ cầm chén rượu lên uống cạn sạch.

Rượu hơi nặng, xộc lên khiến cho anh ta nhe răng trợn mắt.

Mấy người Tô thiếu cũng không tình nguyện mà nâng chén, uống rượu.

Ngụy Thiếu Lăng thấy thế thì cười càng đắc ý hơn.

Anh ta rất thích nhìn thấy dáng vẻ không muốn nhưng lại không thể làm gì của đám người này, khiến cho lòng anh ta cực kỳ thoải mái.

Sau đó, anh ta quét mắt một vòng rồi hơi giật mình, anh ta nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, sắc mặt dần dần âm trầm xuống.

“Ồ! Người anh em này, sao cậu không uống?”

Tên này chỉ ngồi im một chỗ mà không động vào rượu, hiển nhiên là không nể mặt anh ta rồi!

Chuyện này không nghi ngờ gì là để anh ta rất không thoải mái!

Lời này của anh ta khiến cho ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn qua bên này.

“Ố ồ, tên này vênh váo phết nhỉ! Không thèm nể mặt anh Ngụy cơ mà!”

“Người này là ai mà vênh váo vậy!”

Đám đàn em bên cạnh Ngụy Thiếu Lăng đều hiện lên sắc mặt không tốt.

Bên này, mấy người Dư thiếu cũng hơi nhíu mày.

Tuy rằng bọn họ không thích vị Diệp thiếu gia này lắm, nhưng dù sao cũng là Hồ thiếu mời đến, cũng xem như là người mình.

To thiếu vội vàng lên tiếng giải vây, “A! Anh Diệp không uống được rượu, không chén anh ấy là nước, Ngụy thiếu gia, anh đừng làm khó anh ấy!”

Ngụy Thiếu Lăng nghe thế khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Ồ, cậu cũng gọi cậu ta là anh Diệp à? Sao thế, cậu ta rất trâu bò à?”

Họ Tô, họ Hồ, cả hai tên đều gọi người này một tiếng anh!

Sau đó, anh ta lại bĩu môi, lạnh giọng cười nhạo: “Không uống được rượu thì đến bar làm gì! Tôi thấy, rõ ràng là không nể mặt tôi, cố tình làm cho tôi khó chịu đúng không?” Anh ta nói xong thì sắc mặt trầm xuống, lộ ra vài phần lạnh lẽo.

Anh ta buông hai cô gái hai bên ra, cầm chai rượu trước mặt rồi đứng dậy, nghênh ngang đi qua.

“Này, họ Diệp, rượu tối hôm nay, cậu không uống cũng phải uống!”

Bình Luận (0)
Comment