Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1102 - Chương 1102: Ngụy Thiếu Gia!

Chương 1102: Ngụy thiếu gia! Chương 1102: Ngụy thiếu gia!

Mọi người trò chuyện một lúc, bỗng nhiên có người gõ cửa phòng rồi đi vào, rỉ tai Tô thiếu kia vài câu.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Tô thiếu liền thay đổi, rồi hô nhỏ một tiếng.

“Ngụy thiếu gia? Chính là Ngụy Thiếu Lăng kia?”

“Ngụy Thiếu Lăng? Sao con hàng này lại đến đây?”

Hồ Nhất Phàm hơi giật mình, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Diệp Mặc kinh ngạc hỏi: “Người này. . .là ai vậy?”

Nhìn sắc mặt của hai người Hồ Nhất Phàm, thì người gọi là Ngụy Thiếu Lăng cũng có lai lịch không nhỏ nhỉ, mà dường như còn có chút ân oán với bọn họ nữa.

Hồ Nhất Phàm cười gượng nói: “Ah! Là con trai của chủ tịch tập đoàn Thiên Thành, thằng nhãi này rất vênh váo, rất cuồng ngạo, cho nên em thấy rất ngứa mắt, đợt trước còn có một số mâu thuẫn nữa!”

Trong vòng phú nhị đại cũng có chia tầng cấp, bọn họ dựa theo tài sản, bối cảnh gia đình. . . để phân chia.

Hồ Nhất Phàm anh ta cũng coi như là ổn, trong nhà cũng có tiền tỷ, cũng coi như có chút địa vị, nhưng so sánh với đám phú nhị đại của các gia tộc chục tỷ thì lại kém hơn nhiều, trời sinh đã thấp hơn người ta một cái đầu.

Mà vị Ngụy thiếu gia này cũng là một trong những phú nhị đại đỉnh cấp như Giang thiếu ở Đế Kinh, nhưng người này cực kỳ vênh váo, phách lối và cuồng vọng.

“Xe Thiên Thành à?” Diệp Mặc thì thào rồi cau mày lại.

Cái tên này, hắn rất quen thuộc, đây là một trong những bá chủ ngành xe hơi trong nước, xem ra vị Ngụy thiếu gia này cũng có vài phần tư bản, luận thực lực thì cũng không kém đám người Lưu thiếu của địa sản Long Giang, và Giang thiếu ở Đế Kinh.

“Chậc! Tên này đến đây cũng không phải là chuyện tốt! Để tôi ra xem!”

Tô thiếu trầm mặt đứng dậy, đang định đi ra ngoài.

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền vào, một giây sau, mấy bóng người đẩy cửa, nghênh ngang đi vào phòng.

Dẫn đầu là một thanh niên có hơi cao gầy, khoảng tầm 25 26 tuổi, trên người mặc một chiếc áo thun và một chiếc quần đùi rộng rãi, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ Richard Miller, nói chung trên người toàn hàng hiệu.

Người đi vào phòng, vênh mặt nhìn bốn phía, dáng vẻ rất là vênh váo, ương ngạnh.

“Oa, người anh em Hồ cũng ở đây à!” Khi nhìn thấy Hồ Nhất Phàm thì anh ta nhếch miệng cười, đến khi nhìn thấy Diệp Mặc ở bên cạnh thì hơi giật mình, “Ối zời! Đây là ai vậy? Người anh em Hồ, giờ cậu ăn mặn phết nhỉ, không chơi đàn bà mà chuyển sang chơi đàn ông rồi à?”

Anh ta nói xong thì cười rống lên, mặt đầy giễu cợt.

Mấy thanh niên phía sau cũng cười rống lên theo.

“Ha ha ha!”

“Họ Ngụy, miệng sạch một chút! Chỉ có anh mới thích đàn ông ấy!” Hồ Nhất Phàm trầm mặt xuống, “Đây là anh Diệp của tôi!”

“Anh Diệp?” Ngụy Thiếu Lăng hơi giật mình, mặt cũng lộ vẻ hoảng hốt.

Anh ta còn tưởng rằng họ Hồ này hôm nay đổi tính, dẫn một người mẫu nam đến, khiến cho anh ta khá kỳ lạ, trong quán này đâu có tên trai bao nào đẹp như vậy, nếu như có thì đã bị đám phú bà bao nuôi từ lâu rồi.

Không ngờ lại là anh Diệp gì gì đó, nhưng có thể bị họ Hồ này gọi một tiếng anh, thì chắc chắn cũng có chút địa vị.

Có điều, bản thân họ Hồ nay cũng chẳng có gì đặc biệt, gia thế kém xa anh ta, cho nên cái gọi là anh Diệp này, có lẽ cũng không có gì đặc biệt, cũng không cần phải để ý.

Ngụy Thiếu Lăng lại dò xét một phen, rồi chậc chậc thở dài.

“Chà chà! Đẹp trai thật đấy! Tôi còn tưởng rằng là người mẫu nam hay là trai bao cơ!”

Trong giọng nói của anh ta còn mang theo vài phần giễu cợt.

Nếu như tên này là anh em của họ Hồ, vậy chính là đồng bọn rồi.

Hồ Nhất Phàm chỉ thằng vào Ngụy Thiếu Lăng, mắng: “Họ Ngụy, mày nói cái éo gì vậy! Tôn trọng một chút cho tao!”

Anh Diệp có thân phận gì chứ!

Tên họ Ngụy này cố tình so sánh anh Diệp với trai bao, đây không phải là làm nhục người sao!

Ngụy Thiếu Lăng nhún vai, buông tay nói: “Tôi nói cái gì à? Không có gì! Tôi chỉ khen anh ta đẹp trai thôi mà! Còn nhan sắc của người anh em Hồ cậu, cũng có thể miễn cưỡng làm một tên trai bao đấy, chỉ là hơi dầu mỡ mà thôi, có lẽ sẽ không có nhiều người bao cậu đâu!”

Ngụy Thiếu Lăng nói xong thì lại cười nhạo.

Đám người sau lưng lại cười rống lên theo.

Tô thiếu ở một bên thì sắc mặt đã vô cùng âm trầm, đến cả mấy người Dư thiếu cũng hiện lên vẻ khó coi.

Mấy người bọn họ đều là người trong một vòng tròn, ngày bình thường cũng không chơi bời hay qua lại gì với đám người Ngụy thiếu gia này cả.

Trái lại thì Diệp Mặc rất lạnh nhạt và bình tĩnh, hắn chỉ ngồi tại chỗ uống nước.

Diệp Mặc ngước mắt, nhướn mày đánh giá vị Ngụy thiếu gia này.

Hắn cũng đã gặp không ít phú nhị đại, Tiểu Hồ, Giang thiếu, Lưu thiếu, còn cả Đinh Vân Thụy nữa, tất cả đám này đều là phú nhị đại, tính nết họ cũng không giống nhau, nhưng không có ai vênh váo và ương ngạnh như tên này.

Diệp Mặc tiến lại gần Hồ Nhất Phàm, nhỏ giọng hỏi: “Cậu và tên này có thù oán gì sao?”

Hồ Nhất Phàm nói: “Haiz! Chỉ là trước kia tranh cướp gái của nhau, đua xe với nhau thôi, dù sao cũng có không ít thù oán, tên này, bình thường vẫn vênh váo như vậy, danh tiếng trong vòng tròn cũng chẳng tốt đẹp gì, cho nên cũng không có mấy người muốn chơi với tên này!”

Diệp Mặc gật đầu, không hỏi gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment