Trong gian phòng, mấy người còn lại cũng hơi ngơ ngác.
Tô thiếu kia thì lại càng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Không uống rượu?
Không uống rượu thì đến quán bar làm gì? Vị này cũng quá không nể mặt rồi!
Anh ta nhíu mày liếc mắt nhìn về phía Hồ Nhất Phàm.
Xem ra người bạn này của anh Hồ có tính cách không tốt lắm! Không giống như người có thể chơi cùng một vòng tròn!
Vừa mới ngồi xuống đã tự cao tự đại, Dư thiếu người ta mời một chén rượu là khách khí, nếu là người bình thường thì đều sẽ uống, coi như không uống hết thì cũng phải nhấp môi ra dáng gì đó, trực tiếp từ chối thế này chẳng phải là không nể mặt sao!
Hồ Nhất Phàm ho nhẹ một tiếng, rồi giải thích.
“Khụ khụ! Dư thiếu, anh Diệp không tiện uống rượu, lát nữa anh ấy còn phải đi đón con!”
“Đón con?” Dư thiếu khẽ giật mình, anh ta khá ngạc nhiên.
Còn trẻ như vậy mà đã có con rồi?
Sau đó, sắc mặt anh ta cũng hòa hoãn hơn vài phần, tuy rằng đáy lòng vẫn cảm thấy hơi không vui, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
“Tôi dúng nước thay rượu đi! Mọi người cứ tự nhiên!”
Diệp Mặc mỉm cười, đứng dậy lấy một chai nước, rót cho mình một chén rồi giơ lên cụng một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Được!” Dư thiếu cười khan một tiếng, rồi nhấp một ngụm rượu sau đó mới trở về chỗ ngồi, sắc mặt anh ta đã lạnh nhạt hơn trước nhiều.
Anh ta không có ấn tượng tốt với vị Diệp thiếu gia này lắm, có vẻ rất thanh cao và tự cao tự đại, luôn tạo cho người ta cảm giác bị xem thường, ít nhất thì cũng không để anh ta vào mắt, chuyện này khiến cho lòng anh ta có vài phần không thoải mái.
Với điều kiện nhà anh ta, thì cũng coi như là có danh tiếng trong vòng tròn, mà vị Diệp thiếu gia này thì chưa nghe nói đến bao giờ, mặc dù Hồ thiếu tâng bốc lên tận trời, nhưng ai biết có phải thật hay không!
Sắc mặt của mấy người còn lại cũng hơi khác thường, nhưng vẫn đi qua chào hỏi, mời rượu, coi như là nể mặt Hồ thiếu.
“Anh Diệp, tôi cũng mời anh một chén!” Tô thiếu rót một chén rượu rồi cũng mời một chén, sau đó lại nhìn quanh một chút, rồi vẫy tay với một cô gái ngồi bên kia, “Qua đây, qua đây ngồi tiếp anh Diệp của tôi đi!”
“Không cần đâu!” Diệp Mặc vội vàng khoát tay: “Cái này thật sự không cần!”
Lần này, Tô thiếu lại run lên.
Không uống rượu thì thôi đi, giờ lại còn chê cả gái?
Cô gái kia vừa mới mừng rỡ đứng dậy, nghe thấy lời này thì hơi giật mình, rồi lại thất vọng ngồi xuống.
Hồ Nhất Phàm giải thích: “Khu khụ! Anh Diệp. . . đã có con rồi, nên không chơi mấy cái này đâu, tôi cũng phải khuyên rất lâu thì anh Diệp mới qua đây ngồi một lát đấy!”
Hồ Nhất Phàm nói xong còn quay sang lắc đầu với cô gái kia.
Coi như anh Diệp không kết hôn, không có con, thì chắc là cũng không nhìn trúng loại gái này đâu, bên người anh Diệp có một siêu cấp mỹ nữ như luật sư Phó, nên tất nhiên ánh mắt rất cao, làm sao coi trọng loại gái này được!
Hàng ngon trong mắt người bình thường, thì có lẽ trong mắt anh Diệp lại chẳng đáng là gì!
“Được rồi!” Tô thiếu đáp lời, rồi đành bỏ qua.
Dư thiếu ở một bên thấy cảnh này thì lại nhíu mày, trong lòng càng khinh thường hơn.
Đến cả mỹ nữ mà cũng không cần, người này diễn hơi quá rồi đấy, có vợ con thì làm sao chứ, đi xã giao vui vẻ một chút cũng không biết à! Chỉ sợ là giả vờ thôi, bình thường còn không biết ăn chơi như nào nữa!
Trong lòng anh ta giễu cợt một phen, nhưng sợ Hồ thiếu mất mặt nên không tiện mở miệng mỉa mai.
Anh ta uống một hớp rượu, rồi bỗng nhiên lại hỏi: “Nghe Hồ thiếu vừa nói, thì Diệp thiếu gia anh có không ít sản nghiệp ở Đế Kinh à? Làm ngành gì nha!”
Diệp Mặc nhìn qua, cười nói: “Nhiều lắm, ăn uống, khách sạn. . .Nói chúng là có dính dáng đến rất nhiều ngành nghề!”
“Ồ!” Sau khi nghe xong thì Dư thiếu chỉ gật gật đầu.
Mấy ngành ăn uống, khách sạn này là mấy ngành nghề dễ làm nhất, nên cũng chẳng có gì lạ.
Anh ta lắc đầu, rồi không còn hứng thú hỏi thêm.
Có thể vị Diệp thiếu gia này có chút địa vị như Hồ thiếu nói, gia đình cũng lợi hại hơn đám người bọn họ một chút, nhưng, cũng sẽ không mạnh hơn quá nhiều, bằng không thì sao anh ta chưa từng nghe nói qua chứ.
Với lại, người này còn hơi dối trá, giả vờ thanh cao, nói tóm lại, là loại người không thích hợp để kết bạn, cũng không có giá trị để kết bạn.
Loại người này, coi như là bạn bè, thì cũng không có chỗ tốt gì.
Anh ta không quan tâm đến vị Diệp thiếu gia này nữa, mà quay sang trò chuyện uống rượu với mấy người bạn bên cạnh.
“Anh Diệp!” Hồ Nhất Phàm thấy thế thì chỉ cười xấu hổ, đành phải ngồi đây tiếp anh Diệp.
Anh ta uống một hớp rượu, rồi nhỏ giọng nói: “Anh Diệp, anh và luật sư Phó. . .?”
Anh ta tất nhiên không có ý gì với luật sư Phó, nhưng mà vẫn khá để ý, nhớ khi anh ta gặp luật sư Phó lần đầu thì đã kinh động như gặp người trời, rồi bắt đầu dây dưa đến cùng, chỉ là không ngờ, lại dụng phải anh Diệp.
“Tôi với cô ấy? Không có gì cả!” Diệp Mặc mỉm cười, nói: “Cô ấy chỉ là luật sư tư nhân của tôi mà thôi! Không có quan hệ gì khác!”
“Thật á?” Hồ Nhất Phàm nhíu mày.
“Đương nhiên!”
“Được rồi!” Hồ Nhất Phàm nhếch miệng.
Xem ra anh ta đoán không sai, là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, xem ra một mảnh chân tình của luật sư Phó là không có kết quả gì.
Anh ta chép miệng một cái, chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc, lại thấy hơi đau lòng.
Mỗi lần anh Diệp up gì lên vòng bạn bè, thì luật sư Phó là người đầu tiên vào like.