“Em . . .” Hồ Nhất Phàm ngập ngừng, khuôn mặt càng đỏ hơn vì quẫn bách.
Nhất Long Cửu Phượng gì gì đó đều là chuyện lúc trước, còn có vài thành phần khoác lác nữa, hiện giờ thì cơ thể đã không được như xưa rồi, với lại, chơi nhiều rồi cũng cảm thấy chán, có gì mà anh ta chưa chơi qua chứ, tất cả những cách chơi từ biến thái cho đến không biến thái thì anh ta đều chơi qua rồi, mà còn chơi chán rồi ý chứ!
Nói chung là không có chút cảm giác mới mẻ nào cả.
Hồ Nhất Phàm hậm hực mà nói: “Em chém gió thôi mà!”
“Tôi thấy thân thể cậu hơi kém rồi đấy, uống ít thuốc bồi bổ đi!” Diệp Mặc vừa nói vừa đi vào trong.
Hắn cũng hiểu rõ Tiểu Hồ này là loại người gì, khi mới quen thì còn kéo hắn đi chơi, giới thiệu các em gái cho hắn, tuy rằng hắn không thích lắm, nhưng cũng không ghét, dù sao hắn cũng là đàn ông, nên hiểu đàn ông đều như vậy cả.
Chẳng qua là, vì hắn đã có Ngọc Tình, và hai đứa con, cho nên không thể phóng túng giống như Tiểu Hồ mà thôi.
Nếu như Tiểu Hồ đánh bạc hay chơi mấy loại hàng cấm kia thì nhất định hắn sẽ khuyên nhỉ, nhưng loại chuyện này, thì không cần thiết.
Hồ Nhất Phàm vẫn quật cường như cũ, “Không cần thiết đâu! Thân thể em giờ vẫn rất tốt. . .”
Hai người đến cửa, liền nghe thấy tiếng nhạc ồn ào bên trong, còn có không ít thanh niên nam nữ đang tụ tập ở cửa, rất nhiều người đều có dáng vẻ của các idol trên mạng.
Diệp Mặc đi vào, cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các cô gái, tạo nên một mảnh than thở.
Hồ Nhất Phàm nhìn thấy cảnh này thì chép chép miệng, lòng thì cực kỳ hâm mộ.
Nếu như anh ta dung mạo tuyệt thế như vậy, thì tán gái cũng không cần dùng sức và tiền làm gì, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười là đủ rồi, đến khi làm việc thì cũng không cần động đậy, cứ nằm hưởng thụ là được.
“Anh Diệp, bên này, chúng ta ngồi trong phòng có thể yên tĩnh hơn một chút, lát nữa em sẽ giới thiệu cho anh thêm vài người bạn!”
Hồ Nhất Phàm nói xong thì dẫn đầu đi về phía trước, dẫn Diệp Mặc đi vào một gian phòng.
Trong phòng, đã có không ít người, nam nam nữ nữ cũng phải mười mấy người, màn hình tivi đang bật, ampli thì đập ầm ầm, cùng với tiếng nam nữ vui đùa ầm ĩ thì hơi ồn ào.
Cửa vừa mở, có mấy người ngước mắt lên nhìn, rồi có người nhiệt tình đứng lên, đi về phía Hồ Nhất Phàm chào đón.
“Anh Hồ!”
Sau đó, khi mấy người này nhìn thấy người sau lưng Hồ Nhất Phàm thì đều ngơ ngác một chút.
Thanh niên tiến lên chào đón ngây người nửa ngày, bỗng nhiên kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc và khó tin.
“Anh Hồ, người này. . . người này. . . chính là người bạn mà anh đã nhắc đến à?”
Nghe anh Hồ nói, thì anh ấy đi đón một người bạn vô cùng lợi hại, làm sao lại là một người vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai đến mức này chứ?
“Đúng thế!” Diệp Mặc đi vào, ra hiệu cho người khác vặn nhỏ loa đi, cười nói: “Vị này chính là anh Diệp của tôi, tuy rằng anh Diệp trẻ tuổi hơn tôi, nhưng lại lợi hại hơn tôi nhiều lắm, đến cả Giang thiếu ở Đế Kinh cũng phải gọi anh ấy một tiếng anh đấy!”
Hồ Nhất Phàm quay người giới thiệu Diệp Mặc cho mọi người trong phòng.
Thoáng chốc, liền có vài tiếng kêu lên.
“Trâu bò như thế cơ à?”
Giang thiếu ở Đế Kinh, bọn họ cũng đã nghe qua danh tiếng của vị này, vị này khá nổi tiếng trong vòng trọn bọn họ, tuy rằng không nổi tiếng như vị Vương thiếu gia (Vương Tư Thông) kia, nhưng thực lực cũng rất mạnh, một nhân vật lợi hại như vậy mà cũng phải gọi người trước mặt này một tiếng anh?
Chuyện này, làm sao nghe cứ cảm thấy hơi khó tin nhỉ!
Mấy cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm yêu diễm kia cũng ngước mắt lên nhìn, đầu tiên họ cũng hơi giật mình, tiếp đó thì từng đôi mắt đẹp lại xuất hiện những thần thái kinh người.
Các cô cười khanh khách, thán phục nói: “Quá đẹp trai nha!”
“Đương nhiên! Anh Diệp có không ít sản nghiệp ở Đế Kinh, đến Giang thiếu còn phải đi theo anh Diệp lăn lộn đấy!” Hồ Nhất Phàm cười nói: “Anh Diệp, em giới thiệu cho anh một chút, đây là Tô thiếu, nhà làm bất động sản, người bản địa Thiên Hải!” Hồ Nhất Phàm chỉ vào thanh niên trước mặt rồi giới thiệu.
Tô thiếu cười nhiệt tình, còn vươn tay ra bắt, vô cùng ân cần.
“Tôi và Nhất Phàm là anh em tốt, rất thân thiết, chơi với nhau gần mười năm rồi, tôi gọi Nhất Phàm là anh, Nhất Phàm lại gọi anh là anh, vậy thì anh chính là anh của tôi, sau này tôi cũng sẽ gọi anh một tiếng anh Diệp!”
Anh ta rất thân thiết với Hồ Nhất Phàm, cho nên hiểu Hồ Nhất Phàm không khoác lác, chắc chắn vị anh Diệp đẹp trai quá đáng này có địa vị rất lớn, gia thế và bối cảnh cũng hơn xa Hồ Nhất Phàm.
Một nhân vật như vậy xuất hiện, tất nhiên anh ta phải làm quen và nịnh bợ một phen rồi.
“Khách khí rồi!” Diệp Mặc bắt tay với anh ta.
Tô thiếu bắt tay xong thì quay người nói: “Mọi người ngồi xuống thôi!”
Hồ Nhất Phàm lại chỉ về phía người bên cạnh, giới thiệu: “Anh Diệp, Tô thiếu là cổ đông của quán bar này, còn vị này là Dư thiếu, cũng là cổ đông của quán bar, cậu ta không phải người bản địa Thiên Hải. . . nhà cậu ta bên phía Lĩnh Nam, làm giày. . .”
“Diệp thiếu gia!” Vị Dư thiếu kia đứng lên, tiến lại gần, nắm tay chào hỏi, rồi lại quay người lấy hai chén rượu, rồi đưa qua một chén.
Dư thiếu cười nói: “Diệp thiếu gia, tôi mời anh một chén nhé!”
“Xin lỗi, tôi không uống rượu!” Diệp Mặc chỉ mỉm cười, chứ không nhận chén rượu này.
Dư thiếu hơi giật mình, sắc mặt cũng cứng đờ, tiếp đó, trong mắt liền lóe lên một tia không vui.