Uống liên tục vài chén rượu, lại hàn huyên thêm một lúc thì ông ta mới đứng dậy.
Sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống, liếc mắt nhìn về phía con trai của mình.
“Qua đây!”
Ngụy Thiếu Lăng nhất thời run lên, sắc mặt lại trắng hơn vài phần, anh ta do dự một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, rút cổ, mặt hiện lên vẻ cầu xin đi qua.
Sếp Ngụy xụ mặt, quát lên: “Mau xin lỗi ông chủ Diệp đi!”
“Vâng!” Ngụy Thiếu Lăng ngoan ngoãn đáp lại, rồi nhìn về phía Diệp Mặc đang ngồi, mặt đỏ lên rồi cúi đầu xuống, “Rất xin lỗi, ông chủ Diệp!”
Diệp Mặc cũng không lên tiếng, mà chỉ phất phất tay.
“Ông chủ Diệp, vậy chúng tôi đi trước nhé!”
Sếp Ngụy mỉm cười, lại đưa tay kéo tay con trai, lôi ra ngoài.
“Cha!” Ngụy Thiếu Lăng vẫn còn vùng vẫy.
Sắc mặt Sếp Ngụy trầm xuống, nổi giận nói: “Sao, mày dám chống đối à?”
Ngụy Thiếu Lăng liền rút cổ lại, yếu ớt nói: “Không. . . không phải, phòng này vẫn chưa thanh toán!”
Sếp Ngụy ồ một tiếng, rồi vội vàng quay người đi thanh toán, sau đó mới kéo con trai đi.
Ra đến cửa quán bar, lúc này Ngụy Thiếu Lăng mới thở dốc một hơi, nhỏ giọng hỏi: “Cha, rốt cuộc tên kia. . .tên kia là ai?”
Sếp Ngụy đẩy con trai về phía trước, rồi tức giận trừng mắt một cái, “Sau này phải mở to mắt ra mà nhìn, đừng chọc phải người không nên chọc, cũng đừng gây phiền toái cho cha!”
“Vị ông chủ Diệp này, cũng không phải người bình thường đâu!”
Ông ta quay người nhìn lại, rồi rút điếu thuốc ra châm lên, rít mạnh một hơi.
Dù là ông ta không hiểu vị ông chủ Diệp này lắm, chủ yếu là nghe vị Sếp Trần của Đông Đằng giới thiệu, nhưng hôm nay gặp mặt và tâm sự xong, thì ông ta lại đánh giá vị này cao hơn mấy phần, loại khí độ, ăn nói và cử chỉ kia, thật sự không phải người bình thường có được!
Còn có thực lực đó. . . thật sự là có chút sâu không lường được!
“Xem ra, mình phải hỏi thăm xem, rốt cuộc vị này có lai lịch gì rồi!” Ông ra nhả khói ra, thì thào một câu, rồi lại quay người vẫy tay với con trai, sau đó mới đi về phía xe của mình, “Cha nói là sẽ làm, khoản thời gian này con đừng hòng ra khỏi nhà, một xu tiền cũng đừng hòng xin được. . .”
Ngụy Thiếu Lăng nhất thời kêu rên: “Cha!”
Trong gian phòng, yên tĩnh một lúc lâu, mấy người Dư thiếu mới không chịu nổi, vội vàng cầm rượu lên, tươi cười đi qua, phải nói là vô cùng nhiệt tình.
“Anh Diệp!”
Diệp Mặc nhắc mắt nhìn qua.
Dư thiếu khom người, mặt hiện lên vẻ lấy lòng, “Anh Diệp, ban nãy là tôi có mắt như mù, không biết ngài lợi hại như vậy, thực sự rất xin lỗi, chén rượu này, là tôi bồi tội với ngài!”
Diệp Mặc lắc đầu: “Cũng không có gì, không cần phải như vậy!”
Đều là bạn bè của Tiểu Hồ, nên hắn cũng không để ý nhiều.
“Anh Diệp, lòng dạ ngài thật rộng lớn!” Dư thiếu vội vàng cười, “Có điều, chén rượu này tôi vẫn phải uống!”
Anh ta rót đầy cho mình, rồi uống mấy chén liền.
Diệp Mặc ngồi đến 9 giờ hơn thì đứng dậy chào tạm biệt, Hồ Nhất Phàm liền tiễn hắn ra ngoài.
Diệp Mặc gọi cậu hai đến đón, rồi lại đưa hắn và bọn nhỏ về biệt thự số một phía đông ngoại thành.
Diệp Mặc vào nhà thu dọn một chút, rồi dỗ bọn nhỏ đi ngủ, lúc này hắn mới rảnh rỗi làm việc của mình.
Ngày hôm sau, Diệp Mặc lại đưa hai đứa bé đến nhà cậu hai, còn mình thì đi Đông Đằng, chủ yếu là để tiếp xúc với mấy đoàn đội nghiên cứu phát triển, giải quyết một số vấn đề kỹ thuật cho bọn họ, còn đi gặp mặt một ít đồng bạn hợp tác với Trần Hữu Phúc.
Chớp mắt, năm ngày đã trôi qua.
Đa số thời gian Diệp Mặc đều ở Đông Đằng, hắn còn dành chút thời gian để đi nhà họ Thang một chuyến, ăn bữa cơm với mẹ Thang, thuận tiện hỏi tình hình nhà họ Ninh luôn.
Sáng hôm nay, Diệp Mặc mang bọn nhỏ trở về thành phố H.
Chuyện Đông Đằng cũng đã khá ổn rồi, sau này có vấn đề gì thì video call là được, cũng không cần tự mình phải ra tay.
Diệp Mặc trở lại Hồ Phỉ Thúy, chuẩn bị một chút, rồi ngồi xe hàng không Thần Tinh đến sân bay, bốn giờ chiều, máy bay hạ xuống Đế Kinh.
Thời gian hơi muộn, nên Diệp Mặc trực tiếp trở về Lệ Cung Uyển.
Diệp Mặc mang bọn nhỏ vào nhà, đảo mắt quét một vòng.
“Làm gì mà bừa bộn thế này!”
Hắn không ở nhà, cả nhà đều rất bừa bộn, nhà bếp cũng loạn cào cào, nồi niêu xoong chảo vứt khắp bếp.
Diệp Mặc đành tranh thủ thời gian thu dọn, hắn đi lên nhà xem, thì phòng ngủ cũng rất bừa bộn, trên ghế sô pha chất đầy quần áo.
Cái sọt trong phòng tắm cũng có một đống quần áo, nhìn kiểu dáng thì là của cả hai người chứ không phải một mình Ngọc Tình.
Khi Diệp Mặc không ở đây, thì chắc hai cô gái lại ngủ chung.
Diệp Mặc lắc đầu, rồi bắt đầu dọn dẹp phòng ngủ, sau đó lại mang quần áo trong sọt đi giặt, dù sao hắn cũng đã quen rồi, nên cũng không thấy có gì không ổn.
Dọn dẹp xong, Diệp Mặc đi làm cơm, đến bảy giờ hơn, mới thấy hai người Ngọc Tình và Dương Mạn Ny trở về, mọi người ngồi xuống cùng ăn cơm.