Sáng sớm.
Người ngọc trên giường đang nửa tỉnh nửa mê thì chậm rãi mở mắt ra.
Nàng nghe thấy có người đang gọi mình, trong lúc mơ màng, nàng nhìn thấy một bóng người đang lắc lư ở trước mặt mình.
“Chị Đường! Chị Đường!”
Nàng chớp đôi mắt đẹp để nhìn rõ hơn, là một gương mặt xinh đẹp đang ghé vào bên giường của mình, đôi mắt trong veo như nước kia đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng nỉ non một tiếng: “Lâm Lâm!”
Là Lâm Lâm, trong khoảng thời gian này, quan hệ của hai người càng ngày càng tốt, càng ngày càng thân thiết, Lâm Lâm cứ quấn lấy nàng, thường xuyên đến nhà nàng chơi, còn nói là nơi này phong cảnh đẹp mà lại yên tĩnh vắng vẻ, nên có khi còn ngủ lại đây.
Sau đó, trong bụng nàng lại thầm hậm hực.
Thế mà mình không phát giác ra, đúng là thụt lùi mà!
Nếu như là trước kia, thì chỉ cần gió thổi cỏ lay thì nàng cũng sẽ giật mình tỉnh dậy, nhanh chóng phản ứng kịp thời, nhưng bây giờ, người ta đến đến cửa, đứng nhảy nhót ở trước giường một lúc lâu, thế mà nàng vẫn còn ngủ như heo chết.
Đường Nguyệt Dao ơi Đường Nguyệt Dao, mày đọa lạc rồi!
Nàng thời dài, trong lòng bắt đầu tự trách.
Từ khi trở về nước, trạng thái của nàng càng ngày càng tệ, hoàn toàn đọa lạc, mỗi ngày chỉ biết vui chơi giải trí, đi làm cũng ngủ, không khác gì heo.
Thôi bỏ đi!
Nàng tự trách một lúc thì nghiêng người, nhắm mắt ngủ tiếp.
Tuy cuộc sống như vậy rất đọa lạc, nhưng cũng rất thư thái!
Trác Lâm chống cằm trên đầu giường, cười hì hì nói: “Chị Đường, hơn bảy giờ rồi, nên dậy đi làm thôi!”
Gương mặt trắng nõn của cô rất mộc mạc, không dính chút phấn son nào, nhìn rất thanh thuần và xinh đẹp, ngay cả đôi mắt cũng lộ ra vẻ trong veo như nước và đáng yêu của thiếu nữ, hoàn toàn là một trời một vực với khi cô trang điểm đậm như lúc trước.
Cô mới 22 23 tuổi, da thịt trên người vẫn mềm mại và săn chắc.
Đường Nguyệt Dao vẫn nằm trên giường, khoát tay chặn lại, mơ màng nói: “Để chị ngủ thêm lát nữa đi!”
Trên người nàng chỉ choàng một lớp chăn mỏng manh, chăn chỉ phủ đến rốn, che khuất một bên mongi, còn nửa thân thể trắng như tuyết đã lộ ra ngoài.
Mái tóc đen nhánh rối tung cũng che khuất nửa gương mặt tuyệt mỹ kia.
Trác Lâm chống cầm, đôi mắt đẹp quét qua những đường cong mỹ diệu và chập trùng kia, thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ sợ hãi thán phục.
Dáng người của chị Đường quá đẹp rồi!
Nhất là cặp chân này, còn phải dài hơn cả chị mình, còn quy mô trước ngực thì lại càng kinh người, mặc kệ là mình hay chị gái đều không thể sánh nổi.
“Thật là. . . quá to!”
“To như vậy, có gì bất tiện hay không nhỉ?”
Cô nhìn chằm chằm một lúc, rồi bắt đầu suy nghĩ miên man, trong lòng lại có chút hâm mộ và ghen tỵ.
Trác Lâm nghĩ đến đây thì lại vươn ngón tay ngọc ra theo ban bản, rồi nhẹ nhàng chọc vào vài cái.
Người ngọc lập tức mở mắt ra, oán trách nhìn qua: “Em làm gì thế?”
Nàng cũng không giận, mà chỉ thấy hơi xấu hổ.
Trác Lâm nhếch miệng cười, lộ ra vẻ trêu ghẹo, cười nói: “Hì hì! Chị Đường, chị dậy rồi à! Em nghe sếp Lâm nói, hôm qua anh Diệp đã về rồi, hôm nay anh ấy nhất định sẽ đến công ty!”
Cô nói xong thì còn nháy mắt, lộ ra vẻ giảo hoạt và trêu ghẹo.
Đường Nguyệt Dao khẽ giật mình, rồi bỗng nhiên ngồi dậy.
“Anh ta về rồi?”
Động tác này hơi mạnh, cho nên một mảnh sừng sững trước ngực bắt đầu run rẩy, tạo nên một phong cảnh mê người.
Người ông chủ này rất lâu chưa trở về, phải hơn một tháng rồi chưa gặp.
Sau đó, nàng liếc mắt, hừ một tiếng, rồi nằm trở lại.
“Anh ta có về hay không thì có liên quan gì đến chị đâu!”
Trác Lâm lại cười hì hì.
Cô cảm thấy, mình đã nhìn thấu vẻ trong ngoài không đồng nhất của chị Đường từ lâu rồi, cô đã nghe chuyện hôm đó ở công ty rồi, toàn bộ công ty không ai không biết chuyện chị Đường ép anh Diệp vào tường.
Còn có vài lời đồn rất không hợp thói thường, ví dụ như còn nói là hai người họ đã trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt.
Đường Nguyệt Dao nhắm mắt lại một lúc, rồi lại mở ra, nàng nhìn gương mặt xinh đẹp mềm mại trước giường rồi thấy hơi bất đắc dĩ.
Nàng ngồi dậy, thề son thề sắt mà nói: “Thật sự không có gì mà, chị mới không thích anh ta, dù đàn ông trên đời này chết hết thì chị cũng không thích anh ta, anh ta không phải mẫu người của chị, được rồi được rồi, chị thề, nếu như chị thích anh ta, thì chị sẽ bị sét đánh, đời này cũng không thể uống trà sữa. . .”
“Ừ!” Trác Lâm lên tiếng, vẫn là cười hì hì.
Đường Nguyệt Dao nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo, duỗi ngón tay ra, dùng lực ấn lên trán Trác Lâm một cái.
“Con bé này, em mới thích anh ta ý!”
Trác Lâm cười hì hì, dịu dàng nói: “Em gọi là sùng bái, chứ không phải là yêu thích!”
“Có gì khác nhau sao!” Đường Nguyệt Dao bật cười.
Trác Lâm nghiêm trang nói: “Hoàn toàn khác nhau! Sùng bái là sùng bái, yêu thích là yêu thích!”
“Con bé này, em mới là người nghĩ một đằng nói một nẻo! Thế mà còn nói chị!” Đường Nguyệt Dao lườm một cái, rồi bật cười, “Được rồi, chị dậy đây!”
Nàng nói xong thì buộc mái tóc của mình lên, chân ngọc giẫm nhẹ xuống đất, dáng người khiêu gợi mê người lả lướt đi về phía nhà tắm.
“Em mới không có!” Trác Lâm nằm sấp ở đó lẩm bẩm một câu, lại hầm hừ vài câu, rồi mới đứng dậy đi về phòng của mình, lao vào tắm rồi thay một bộ đồ lót xinh đẹp.
Lại mặc một bộ quần áo văn phòng, trang điểm nhẹ nhàng một chút, khí chất trên người cô lập tức thay đổi, có thêm vài phần thành thục, chiếc váy zip bao chặt lấy bờ mông căng tròn, lại trở nên gợi cảm mê người hơn rất nhiều.
Cô lại xịt thêm ít nước hoa, thay giày cao gót, cầm túi xách, thế là đã xong.
Đường Nguyệt Dao cũng đã thay quần áo xong, một bộ tây trang màu đen hơi rộng, nhưng vẫn không che được dáng người uyển chuyển đẫy đà như ma quỷ của nàng.
Hơn một tiếng sau, hai người lái xe vào sinh vật Thần Châu.
Lúc này, Diệp Mặc cũng vừa đến, xuống xe liền nhìn thấy hai người đi đến thì sửng sốt một chút.
“Hai người. . .”
Sao hai người này lại đi làm cùng nhau nhỉ?
Cảm ơn mấy bác lại tặng KP, để mấy hôm nữa bù chương nhé, gõ mấy hôm đau tay qá :(