Lâm Trí Viễn hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi cổng sinh vật Thần Châu.
“Mẹ kiếp!”
Gương mặt thon dài của ông ta đã tái nhợt vì giận dữ.
Tên này kia là cái thá gì mà dám xem thường ông ta chứ! Không phải chỉ có chút tiền bẩn, có may mắn thôi sao! Có gì đặc biệt hơn người!
Còn cả người sư đệ kia. . .
“Hừ! Từ chối tôi là tổn thất của các người! Chúc các người sớm ngày đóng cửa!”
Ông quay người liếc mắt nhìn về phía sau một chút, âm thầm mắng vài câu, rồi sải bước đi về phía một chiếc xe Lexus màu đen.
Trên ghế sau xe, một người đàn ông khoảng 40 tuổi mặc một bộ âu phục màu đen, khuôn mặt to mà đen, hai bên râu cá trê hết sức bắt mắt, dưới đôi mày dậm là một đôi mắt hẹp dài.
Ông ta ngồi bắt chéo chân, trên tay còn có một điếc thuốc đang cháy.
Khi nhìn thấy người đi qua, ông ta liếc mắt dò xét một chút rồi nhướn mày lên.
“Đàm phán không thành công?”
Tiếng Hoa của ông ta khá tốt, chỉ là cách phát âm thì hơi khác biệt.
“Ừm!” Lâm Trí Viễn ngồi xuống, đóng cửa lại, rồi đưa tay chỉnh sửa cà vạt.
Người đàn ông kia thấy thế thì liền nhíu mày một cái.
Xem ra, cũng náo loạn không vui rồi!
Người đàn ông kinh ngạc nói: “Tiến sĩ Lâm, không phải ông đã nói là nắm chắc tám chín phần mười sao? Ông không phải là sư huynh của vị tổng giám đốc Lâm kia sao? Đều là đồng môn mà sao có vẻ như náo loạn không vui rồi?”
“Sư đệ cái gì, đó là bạch nhãn lang!” Lâm Trí Viễn căm hận mắng, “Lúc trước, tôi thấy người này nghèo túng chán nản thì còn định gọi ông ta đến chỗ tôi làm, bây giờ phát đạt thì lại quên người sư huynh là tôi rồi!”
“Còn cả ông chủ của sinh vật Thần Châu này nữa, chỉ là một tên nhãi con không hiểu chuyện, thế mà cũng dám vênh váo tự đại, còn dám xem thường tôi, tên đó là cái thá gì chứ!” Lâm Trí Viễn càng nói thì càng tức giận.
Người đàn ông hơi giật mình, kinh ngạc nói: “Ông. . .ông gặp được ông chủ của bọn họ rồi à?”
Ông ta cũng nghe nói đến người này rồi, nhưng không thu thập được nhiều tin tức lắm.
Lâm Trí Viễn hầm hừ nói: “Chỉ là một tên nhãi nhép mới 23 24 tuổi mà thôi! Chẳng hiểu cái rắm gì đâu, Thần Châu có thể phát triển như bây giờ, thật sự là mộ tổ tên đó bốc khói xanh mà!”
“Ha ha!” Người đàn ông nhếch miệng cười, “May mắn, là một thứ rất khó nắm bắt! Người ta có vận may, chúng ta cũng hết cách, cũng chỉ biết hâm mộ thôi!”
Lâm Trí Viễn mắng một lúc, sắc mặt mới hòa hoãn lại, áy náy nói: “Takeda tiên sinh, rất xin lỗi!”
“Ấy! Không sao! Không sao!” Takeda Yuuji vội vàng khoát tay, cười nói: “Đàm phán thành công, thì tất nhiên là tốt, không thành công, thì cũng không sao!”
Lâm Trí Viễn chần chờ một chút, rồi nói: “Vậy. . .vậy tôi trả lại tiền cho ông nhé!”
“Không cần! Không cần! Chút tiền này chính là thù lao của tiến sĩ Lâm ông, với thân phận của tiến sĩ Lâm ông mà chịu ra mặt giúp đỡ, thì chút tiền khổ cực này đáng là gì chứ!” Takeda Yuuji lại cười nói, giọng điệu còn mang theo vài phần lấy lòng.
“Ha ha!” Lâm Trí Viễn nghe thế liền cười to, tâm trạng lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn người ta này, vừa lễ phép vừa rộng lượng, còn tên nhãi ranh kia thì lại thô bỉ, cuồng vọng, bụng dạ hẹp hòi.
Ông ta cười to đầy cởi mở.
“Vậy. . . tôi miễn cưỡng nhận vậy!”
“Nên mà! Nên mà!” Takeda Yuuji vẫn cười nhiệt tình như cũ.
Vị tiến sĩ Lâm này vẫn có giá trị, trình độ học thuật rất cao, lại có quan hệ với vị tổng giám đốc Lâm kia, cho nên vẫn có giá trị đầu tư.
Takeda Yuuji ngậm điếu thuốc, mắt liếc nhìn về phía khu xưởng kia, hơi lắc đầu rồi thở dài nói: “Đáng tiếc!”
Sinh vật Thần Châu này là một miếng thịt rất lớn, không chỉ có chế dược Takeda mà còn có rất nhiều xí nghiệp dược khác đều đang nhìn cahwfm chằm vào, bây giờ đã bị từ chối hai lần rồi, khả năng đạt được đã là rất nhỏ.
Hơn nữa, ông ta muốn mượn vị tiến sĩ Lâm này đế tiến vào nội bộ của sinh vật Thần Châu, sau đó tìm hiểu một số tình hình, và tìm ra nhân vật quan trọng đã chủ đạo chuyện nghiên cứu kia, nhưng kết quả cũng thất bại.
Có điều, ông ta vẫn chưa từ bỏ, nếu cách này không được thì đổi cách khác là được.
Takeda Yuuji trầm ngâm nửa ngày, rồi quay sang nói với tài xế: “Đi thôi!”
Ngay sau đó, chiếc xe khởi động, rồi nhanh chóng rời đi.
Diệp Mặc đừng trên hành lang nhìn chiếc xe hơi kia đi xa, sau đó quay người nói với Lâm Ích Phi: “Vị sư huynh này của ông, tâm không thuần lắm nhỉ!”
Lâm Ích Phi cười khổ nói: “Cũng không nghiêm trọng như vậy đâu!”
Mặc dù vị sư huynh này không quá thuần túy, nhưng cũng không quá mức xấu xa.
Diệp Mặc trịnh trọng nói: “Khoản thời gian này, ông phải chú ý nhiều một chút, phải tập trung vào công tác bảo mật!”
“Vâng!” Lâm Ích Phi vội vàng lên tiếng, “Chủ tịch, đến giờ cơm rồi, cùng đi ăn cơm nhé?”
“Không được, tôi còn có việc, đi trước đây!”
“Vâng!” Lâm Ích Phi tiễn Diệp Mặc đi xuống.