Rời khỏi sinh vật Thần Châu, Diệp Mặc đến nhà hàng Nhã Yến một chuyến, gặp hai người Tần tiểu thư và Kỷ tiểu thư, lại thuận tiện làm cho hai cô gái một bữa, chính hắn cũng ăn luôn, một giờ hơn thì chạy đến tổng viện Nhân Hoa.
Hắn gặp bác sĩ Amano, thuận tiện hỏi thăm về chế dược Takeda này luôn.
“Takeda?”
“Biết chứ! Đương nhiên là biết rồi, tôi cũng từng gặp người trong gia tộc bọn họ, lúc trước, tôi còn từng làm phẫu thuật cho một người trong nhà Takeda!”
“Gia tộc Takeda rất lớn, chế dược Takeda là xí nghiệp dược lớn nhất nước tôi, rất nhiều bệnh viện đều có quan hệ với bọn họ, thế lực của bọn họ cũng rất mạnh, chủ tịch Diệp, sao bỗng nhiên ngài lại hỏi chuyện này!”
Diệp Mặc khoát tay, cười nói: “Không có gì!”
Bác sĩ Amano cũng không hỏi nhiều, chẳng mấy chốc ông ta đã tràn đầy phấn khởi, bắt đầu chuyển sang trò chuyện về mấy ca phẫu thuật gần đây.
Trạm tiếp theo của Diệp Mặc là Hoa Thiên An Phòng, hắn đi gặp Ngô Diệu Long.
“Cái gì? Lại bị trộm rồi?”
Hàn huyên được một lúc, Ngô Diệu Long nhắc đến chuyện, gần đây cảnh sát lại tìm bọn họ để hỗ trợ điều tria.
Ngô Diệu Long lại giới thiệu một chút tình hình, thì Diệp Mặc lại càng kinh ngạc hơn.
“Là nhà họ Lưu kia? Ừm! Sao lại bị trộm rồi? Tra đến đâu rồi?”
Người bị trộm chính là vị đại gia người Hương Giang kia, ông ta bị mất khá nhiều đồ sưu tầm, chuyện này mới phát sinh mấy ngày gần đây thôi.
“Thủ đoạn rất cao, một số hệ thống an ninh của chúng ta đều bị phá giải, chắc chắn là cao thủ!” Ngô Diệu Long hơi bất đắc dĩ, nói: “Hiện giờ vẫn còn đang điều tra, tôi cũng không rõ lắm!”
Diệp Mặc mỉm cười: “Nhà bọn họ cũng xui xẻo thật!”
Trước đó, bức tranh của Van Gogh thì bị người ta đánh tráo từ trước, chỉ cầm về một bức tranh giả, hiện giờ lại bị người ta trộm một đống đồ siêu tầm, e rằng cũng tổn thất khá nhiều!
Diệp Mặc cũng không để ý nhiều, hắn ngồi một lúc rồi rời đi, tiếp tục đi đến các công ty khác.
Rời khỏi châu báu Linh Tú, Diệp Mặc thấy đã sắp bốn giờ chiều.
Hắn lên xe, chuẩn bị về nhà, vừa mới nổ máy thì đã có tin nhắn, mở ra xem thì hóa ra là Giang thiếu.
“Vẫn nên đi qua một chút!”
Diệp Mặc nghĩ cũng đã hơn một tháng không gặp rồi nên vẫn đồng ý, liền dựa theo định vị để đi đến một sân đua xe ở vùng ngoại thành.
Hắn vừa vào cổng thì thấy đám người Giang thiếu đang chờ, họ liền nhìn thấy thì liền vẫy tay.
“Anh Diệp!”
Giang thiếu nhiệt tình nói: “Anh Diệp, đi làm vài vòng đi!”
Diệp Mặc đi vào dừng xe, rồi bước xuống xe.
“Nơi này cũng không tệ nhỉ!”
Đây là một sân đua xe chuyên nghiệp, quy mô cũng khá rộng lớn.
Hắn quay sang hỏi Giang thiếu: “Xe của cậu đâu?”
“Bên kia! Là chiếc Koenigseg!” Giang thiếu giơ tay chỉ về một phía.
Diệp Mặc nhìn qua, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu bạc rất ngầu và phong cách, trông hơi giống chiếc Koenigseg của hắn, nhưng lại có vài chỗ khác biệt, bởi chiếc xe của hắn là bản số lượng có hạn, nên tạo hình đẹp hơn chiếc này một chút.
Diệp Mặc đi qua, rồi đi vài vòng đánh giá chiếc xe một phen, cười nói: “Bình thường tôi có thấy cậu đi trước này đâu nhỉ?”
Giang thiếu nhất thời cười gượng: “Nào dám lái ra đường chứ!”
Loại xe thể thao này gầm rất thấp, nên không dễ lái trên đường, mà cố tình lái thì sẽ bị mài mòn, lái lâu thì không dễ bán, với lại, một khi có vấn đề gì mà phải mang đi bảo hành thì còn rắc rối hơn.
Loại xe này, tất cả các linh kiện đều phải gửi từ nước ngoài về, cho nên mỗi khi sửa chữa phải mất hàng tháng trời.
Đám người chơi xe giống như anh ta cũng không lái mấy chiếc xe kiểu này ra ngoài, mỗi lẫn mang ra ngoài toàn dùng xe khác chở đi.
Nào có ai suốt ngày lái mấy chiếc xe hơn 100 triệu ra ngoài như anh Diệp này chứ.
Diệp Mặc lắc đầu, cười nói: “Xe tốt mà không lái, thì để làm gì!”
Giang thiếu nghe thế lại cười gượng.
Anh ta cũng muốn lái chứ, thế nhưng mà, vẫn không nỡ, cùng lắm thì thỉnh thoảng mang ra khoe khoang một chút, hoặc là mang đến đây chạy vài vòng thôi, sau khi xong thì còn phải mang đi bảo dưỡng nữa kìa.
“Tôi vừa chạy vài vòng với người khác! Ấy, bên kia kìa, bọn họ có mấy chiếc xe rất ngon!” Giang thiếu nói xong thì chỉ về phía bên kia.
Diệp Mặc nhìn qua, nơi đó có bảy tám chiếc xe đang đỗ, tất cả đều là xe thể thao, trong đó thì Ferrari coi như là hàng rẻ tiền, trong đó còn có một chiếc Ferrari Rafa màu đỏ, và một chiếc Pagani rất đáng chú ý.
Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào chiếc Pagani kia, rồi cười nói: “Xe đó không tệ nhỉ!”
Chiếc xe thể thao này khá nổi tiếng, giá trị khoảng tầm hơn 30 triệu.
“Đúng là không tệ!” Giang thiếu gật đầu, nói: “Tôi vừa thua chiếc đó xong!”
Diệp Mặc hỏi: “Chạy với ai?”
Giang thiếu nói: “Lưu thiếu, chính là Lưu Tuấn Hiên! Anh Diệp, anh biết tên này không? Cha của tên này là chủ của bất động sản Long Giang!”
“Lưu Tuấn Hiên?” Diệp Mặc khẽ giật mình.
Đúng là biết thật, còn từng gặp mặt một lần.
Diệp Mặc gật đầu, nói: “Biết! Coi như. . . là biết đi!”
Giang thiếu nhếch miệng, hậm hực nói: “Kỹ thuật lái xe của người này rất khá, tôi chưa thắng tên này lần nào!”
Đám người chơi xe bọn họ thỉnh thoảng sẽ tỷ thí một chút, chạy vài vòng so thắng bại, có lúc còn đặt cược ít tiền, hoặc là các phần thưởng khác.