Diệp Mặc hỏi Giang thiếu: “Cậu rất thân với anh ta à?”
“Không, chỉ đua vài lần thôi, bọn tôi không phải người cùng một vòng!” Giang thiếu lắc đầu.
Nơi này là Đế Kinh, phú nhị đại rất nhiều, không chỉ có phú nhị đại địa phương, mà tất cả phú nhị đại trong cả nước đều hay xuất hiện ở nơi này, nhưng cũng không phải ai cũng có thể chơi được với nhau, cho nên bọn họ có rất nhiều vòng quan hệ, ai chơi của người đấy, không ai ảnh hưởng đến ai.
Bỗng nhiên, Giang thiếu vươn tay chỉ về phía bên kia, rồi nói: “Anh xem, đến rồi kìa!”
Bên phía đó, có một đoàn người đang đi qua đây, tất cả đều là thanh niên tầm hơn 20.
Diệp Mặc nhìn qua, liếc mắt liền nhìn thấy vị Lưu thiếu kia.
“Kia là ai thế?”
“Đó là xe gì thế?”
Đoàn người đó cũng chú ý đến tình huống bên này, họ nhìn về phía Diệp Mặc với anh mắt hơi nghi ngờ, sau đó, ánh mắt của bọn họ lại bị chiếc xe thể theo màu đen kia hấp dẫn.
Lưu Tuấn Hiên đi ở đằng trước, anh ta nhìn thấy Diệp Mặc thì hơi giật mình, anh ta cũng nhận ra vị Diệp thiếu gia đã từng gặp mặt này.
“Đó chẳng phải là. . .”
Có ngươi bên cạnh hỏi: “Anh Lưu, anh biết anh ta à? Là ai thế? Sao mà đẹp trai thế!”
“Đã từng gặp một lần!” Lưu Tuấn Hiên gật đầu, sắc mặt cũng hơi mất tự nhiên, hình như là hơi xấu hổ.
Lần đó, anh ta đã làm trò cười cho thiên hạ ở trước mặt vị này, bây giờ nhớ lại thì vẫn cảm thấy mất mặt xấu hổ, khi đó anh ta còn tưởng rằng, vị Diệp thiếu gia này không lợi hại bằng mình, nhưng nào ngờ, người ta còn lợi hại hơn mình nhiều, còn có vẻ khá thần bí nữa.
“Anh ta là ai vậy? Sao họ Giang kia khách khí với anh ta thế?”
Lưu Tuấn Hiên nghe thế thì hơi nhíu màu, rồi cẩn thận quan sát một phen.
Hoàn toàn chính xác, họ Giang kia vẫn đứng bên cạnh vị Diệp thiếu gia kia, nhìn dáng vẻ thì còn có vài phần cung kính.
Mà họ Giang này, cũng là một nhân vật tương đối nổi tiếng ở Đế Kinh đấy!
Lưu Tuấn Hiên hơi trầm ngâm, rồi nói: “Tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là rất lợi hại, lai lịch cũng không nhỏ!”
“Trâu như vậy cơ à?” Mấy người bên cạnh đều hơi kinh ngạc.
“Đi qua chào hỏi đi!” Lưu Tuấn Hiên trực tiếp cất bước đi qua.
Khi đến gần, anh ta nhiệt tình chào hỏi: “Ông anh Diệp, lâu rồi không gặp!”
“Đúng là lâu rồi không gặp!” Diệp Mặc cũng mỉm cười với Lưu Tuấn Hiên.
Lưu Tuấn Hiên quay sang Giang thiếu, cười nói: “Anh cũng quen biết ông anh Diệp này à? Dẫn anh ấy đến đây đua xe? Ông anh Diệp cũng thích chơi xe à? Lái xe gì vậy, tôi xem một chút nào!”
Giang thiếu cười nói: “Tôi biết anh Diệp từ lâu rồi, anh Diệp. . . chơi xe rất khủng đấy, anh ấy có rất nhiều xe ngon, ngon kinh khủng!”
“Anh Diệp?” Mấy người Lưu Tuấn Hiên đều hơi giật mình.
(anh mà Giang thiếu gọi là Diệp ca, còn anh mà Lưu Tuấn Hiên gọi là diệp huynh)
Một tiếng anh(ca) này cũng không tầm thường nha!
Sau đó, thần sắc của Lưu Tuấn Hiên khẽ động, cười nói: “Xe ngon?”
“Chính là chiếc kia kìa! La Voiture Noire!”
Ngay sau đó, sắc mặt Lưu Tuấn Hiên liền cứng đờ, nụ cười cũng đọng lại, đôi mắt dần dần mở to, tràn đầy vẻ rung động và khó tin.
Mấy người bên cạnh anh ta cũng có biểu cảm chẳng kém gì mấy.
Đám người ngây người nửa ngày, có người nhìn chiếc xe thể thao màu đen ở cách đó không xa rồi kêu lên, dáng vẻ cực kỳ kích động.
“Cái đệch! La Voiture Noire kìa!”
Lưu Tuấn Hiên há hốc miệng, sửng sốt đến mức không nói nên lời, khuôn mặt anh cũng hơi đỏ lên.
Không sai!
Chiếc xe này chính làLa Voiture Noire trong truyền thuyết!
Anh ta nhịn nửa ngày, mới hậm hực nói: “Ông anh Diệp, anh quá trâu rồi đấy!”
Loại cảm giác bị đánh mặt này, cũng không thoải mái chút nào!
Anh ta cũng đi theo đám người qua xem xe, quan sát vài vòng, còn vươn tay sờ sờ một chút, rồi tán thưởng từ đáy lòng.
“Con xe này, cũng ngon đấy!”
Chiếc xe này ngon thật, không hổ danh là chiếc xe trong truyền thuyết, riêng giá tiền của chiếc xe này cũng bằng ba bốn chiếc Pagani của anh ta rồi.
Lúc này, có người bên cạnh nói: “Xe là xe ngon, có điều, vẫn phải xem người lái là ai!”
“Ha ha! Đúng thế!”
Lưu Tuấn Hiên nghe thế thì khẽ giật mình, rồi lại nở nụ cười.
Chiếc xe của Giang thiếu cũng đắt hơn xe của anh ta không ít, nhưng mà kết quả thì sao, vẫn phải thua anh ta mà thôi, cũng chỉ là bại tướng dưới tay!
Lưu Tuấn Hiên nghĩ đến đây, bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không còn hâm mộ và ghen tỵ như trước nữa.
Vị Diệp thiếu gia này nhiều tiền hơn anh thì thôi đi, dáng dấp lại còn đẹp trai hơn anh ta nữa, điều kỳ lạ hơn là, còn cưới được một mỹ nhân như Tô Thiên Hậu nữa, có thể nói là hoàn toàn đè ép anh ta.
Vất vả lắm mới tìm ra được một điểm mình mạnh hơn đối phương, cho nên anh ta cảm thấy rất vui mừng.
Ít nhất thì kỹ thuật lái xe của mình cũng mạnh hơn vị Diệp thiếu gia này, như vậy cũng đủ rồi!