Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1117 - Chương 1117: Lưu Tuấn Hiên: Lát Nữa Cho Tôi Lái Vài Vòng Nhé!

Chương 1117: Lưu Tuấn Hiên: Lát nữa cho tôi lái vài vòng nhé! Chương 1117: Lưu Tuấn Hiên: Lát nữa cho tôi lái vài vòng nhé!

Diệp Mặc nhướn mày, cười nói: “Nghe nói, anh rất giỏi?”

“Ha ha! Tạm được!” Lưu Tuấn Hiên khoát tay, cười to nói: “Bây giờ không còn được như xưa nữa rồi, nếu như là vài năm trước, thì tôi có thể chạy vài vòng với tay đua chuyên nghiệp, cũng từng lên sân thi đấu, khi đó mới gọi là lợi hại!”

“Anh Lưu quá lợi hại!”

Mấy thanh niên bên cạnh cũng bắt đầu tâng bốc.

“Đều là chuyện trước kia rồi!” Lưu Tuấn Hiên lại cười một tiếng, nhưng trong giọng nói lại không che giấu được vẻ khoa khoang và đắc ý.

Trong vòng tròn bọn họ, có thể chơi xe đến trình độ chuyên nghiệp rất ít, lên sân thi đấu lại càng ít.

Diệp Mặc chỉ chỉ vào xe mình, cười nói: “Có vẻ rất lợi hại nhỉ, có muốn lên xe tôi chở vài vòng không?”

Lưu Tuấn Hiên nghe vậy thì nhất thời giật mình.

Tên này, có ý gì?

Dẫn mình đi vào vòng?

Xem ra tên này rất tự tin với kỹ thuật lái xe của mình! Cho nên mới gây hấn với đây!

“Được! Tôi cũng đang muốn mở mang kiến thức, xem kỹ thuật lái xe của ông anh đây!” Anh ta lập tức đồng ý, trong lòng lại cười thầm, lại có chút khinh thường.

Tên này lại muốn khoe khoang kỹ thuật lái xe trước mặt mình, đây không phải múa rìu trước mặt Lỗ Ban sao!

Mấy người bên cạnh Lưu Tuấn Hiên cũng lộ ra vài phần khinh thường.

“Anh Diệp, anh định làm gì thế?” Giang thiếu lại gần, nhỏ giọng nói với vẻ kinh ngạc: “Tên đó thật sự rất lợi hại đấy!”

Diệp Mặc cười nói: “Tôi biết chứ, chính vì anh ta lợi hại cho nên tôi mới đưa anh ta đi vài vòng, còn người khác thì tôi sợ không chịu được!”

“Không chịu được?” Giang thiếu khẽ giật mình, lại càng buồn bực hơn.

Chẳng phải chạy vài vòng thôi sao, có gì mà không chịu nổi?

Diệp Mặc mở cửa leo lên xe, rồi quay sang nói với Lưu Tuấn Hiên.

“Lên xe!”

Lưu Tuấn Hiên âm thầm hừ một tiếng, rồi cũng leo lên ghế phụ, thắt dây an toàn vào.

Anh ta quan sát bốn phía một chút, rồi hơi hâm mộ mà nói: “Chậc! Xe này coi như không tệ nhỉ! Đợi lát nữa cho tôi chạy vài vòng nhé!”

Diệp Mặc liếc mắt nhìn Lưu Tuấn Hiên một cái, rồi cười nói: “Được chứ! Nếu lát nữa cậu vẫn lái được thì cứ lái đi!”

“Ha ha!” Lưu Tuấn Hiên nghe thế hơi sững sờ, rồi lại cười to như nghe được chuyện gì buồn cười lắm.

Tên này, còn rất hài hước!

Lưu Tuấn Hiên anh ta là ai chứ, anh ta cũng coi như là dân chuyên nghiệp rồi, thế mà tên này lại nghĩ rằng anh ta không chịu nổi như vậy sao?

“Vậy thì tốt!” Anh ta gật đầu, cười nói: “Lái đi!”

Thậm chí, anh ta còn chẳng muốn bám vào đâu, mà còn lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh.

Oanh---!

Diệp Mặc khởi động xe, bắt đầu đi vào sân, rồi từ từ gia tốc.

Một đoàn người đi lên khán đài ngồi.

“Anh ta có được không thế? Dám khoe khoang trước mặt anh Lưu, hy vọng đừng làm trò cười cho thiên hạ!”

Những người này thỉnh thoảng còn cười cười nói nói, trong lời nói lại mang theo vài phần khinh miệt và xem thường.

Mấy người Giang thiếu thì hơi nhíu mày, họ vẫn chưa lên tiếng, bởi họ cũng không biết trình độ của anh Diệp thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ tự tin của anh Diệp, chứng tỏ trình độ cũng không kém, ít nhất cũng không đến mức làm trò cười cho thiên hạ.

“Bắt đầu tăng tốc rồi kìa!”

Khi thấy xe bắt đầu tăng tốc, có người hô lên một tiếng, nhưng biểu cảm của mọi người vẫn rất bình thản, vẫn vừa cười vừa nói, có người còn đang chơi điện thoại di động, nhưng vài giây sau, biểu cảm của bọn họ liền dại ra.

Từng đôi mắt từ từ mở to thành tròn to.

Trên đường đua, chiếc xe thể thao đen nhánh kia không ngừng gia tốc, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi mà đã lên đến hơn 100km/h rồi, nhìn giống như một tia sét màu đen đang lao nhanh trên đường, tiếng động cơ dòn dã càng đinh tai nhức óc.

Có người hoảng sợ, trợn tròn mắt, run giọng thét lên: “Anh ta… anh ta điên rồi à?”

Phía trước là khúc cua kìa!

Tốc độ nhanh như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!

Coi như tay đua chuyên nghiệp, thì cũng không dám diễn như vậy!

Hít!

Mấy người Giang thiếu cũng hít một hơi khí lạnh, họ cũng vô cùng hoảng sợ, trái tim đã treo đến cổ họng.

Lúc này, trong xe, Lưu Tuấn Hiên đang ngồi trên ghế lái phụ thì còn hoảng sợ hơn bọn họ nhiều, gương mặt đẹp trai của anh ta đã tái nhợt, và hơi méo mó, không nhịn được mà thét lên: “Anh anh anh. . . chậm thôi! Chậm thôi! Nhanh quá!”

Khi thấy khúc cua càng ngày càng gần, thì anh ta càng hoảng sợ hơn, sắp sửa hồn phi phách tán rồi.

Lần này, nhất định sẽ xảy ra chuyện!

Trong đầu anh ta bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mình đang nằm trong bệnh viện, nhưng vậy thì còn đỡ, chỉ sợ người và xe đều không còn!

Anh ta bắt đầu hối hận, oán trách mình, tại sao lên lên xe.

Rất nhanh, anh ta đã tuyệt vọng, hai mắt cũng nhắm nghiền lại.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng lại có vẻ dài dằng dặc. . .

Anh ta chỉ cảm thấy cả chiếc xe bỗng nhiên nghiêng đi, một sức mạnh to lớn theo đó mà đến, khiến cho anh ta giật mạnh về phía cửa xe, khuôn mặt đều dán lên kính, nếu như không phải có dây an toàn, thì chắc cả người anh ta đã bay lên rồi.

Lục phủ ngũ tạng toàn thân đều theo đó mà sôi trào như dời sông lấp biển.

Bình Luận (0)
Comment